Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nghiêm gia tính toán muốn hòa hoãn quan hệ giương cung bạt kiếm.
Dù sao cây kim không chọc vào người họ, chuyện của Tô Noãn Noãn cũng chỉ khiến Nghiêm gia mất mặt mà thôi. Không đáng bởi vậy mà đắc tội thiên tài có thể đi vào Thanh Anh Bảng.
"Chậm đã!" Nhưng bọn họ muốn xoa dịu quan hệ, Tô gia chủ lại không muốn. Hắn lạnh mặt nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Ta làm sao biết ngươi có dùng thủ đoạn thay đổi màu sắc linh lực hay không? Hơn nữa cho dù chuyện không phải do ngươi làm thì cũng là liên quan đến ngươi. Nếu không vì sao tên kia không lưu lại tên người khác, chỉ lưu lại tên ngươi?"
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Thế nào? Tô gia định tống tiền ta?"
Tô gia chủ cũng cười lạnh lùng, tính kế trong mắt cực kỳ rõ ràng: "Người bị hại là nữ nhi ta, hiện giờ một câu không phải ngươi mà muốn đứng ngoài cuộc, không thể được. Hoặc là ngươi lập tức giao hung phạm ra, hoặc là phải phụ trách việc này!"
"Ta cũng muốn giao hung phạm ra, nhưng các ngươi dây dưa ta như vậy, hung phạm chắc là đã sớm chạy xa. Dựa theo cách nói của Tô gia chủ, ta có thể lý giải các ngươi là đồng lõa của hung phạm, thả hắn rời đi, bảo ta đi tìm kẻ hãm hại ta?" Mộ Khinh Ca cười lạnh. Nàng đã thấy được âm mưu trong mắt Tô gia chủ.
Nói xong, nàng tạm dừng một chút, nói: "Về phần phụ trách? Ta cũng là người bị hại, phụ trách thế nào?"
"Ngươi! Ngươi quả thực cưỡng từ đoạt lí?" Tô gia chủ cả giận.
Dù sao Nghiêm gia chắc chắn sẽ không lấy một nữ tử mất trong sạch làm vợ. Hắn muốn sai càng sai, gả nữ nhi cho Mộ Khinh Ca. Vậy thì dù mất đi Nghiêm gia, cũng có thể bồi thường về phương diện khác.
Nhưng người trước mắt phảng phất nhìn thấu tâm tư của hắn, căn bản không thuận theo khiến hắn không thể đưa ra phương pháp giải quyết gả nữ.
"Cưỡng từ đoạt lí? Tô gia chủ chẳng lẽ không làm khó người khác?" Mộ Khinh Ca cười châm chọc.
"Đủ rồi!" Tô Noãn Noãn đột nhiên mở miệng, đánh gãy tranh chấp giữa Mộ Khinh Ca và Tô gia chủ.
Nàng đi xuống bậc thang, bước từng bước tới trước mặt Mộ Khinh Ca: "Ta biết ngươi không phải người nọ, ngươi thả thiếu chủ Nghiêm gia đi. Ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không ai ra tay với ngươi."
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, đôi mắt thanh thấu không nhìn ra chút dao động.
Nàng thu hồi chủy thủ. Nghiêm Kỳ Xuyên rốt cuộc khôi phục tự do, nhìn Tô Noãn Noãn trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Tô Noãn Noãn trái lại bình tĩnh, nàng nói với Nghiêm Kỳ Xuyên: "Ta đã biết, từ hôm nay trở đi, hôn sự hai nhà Tô Nghiêm hủy bỏ."
Nghiêm Kỳ Xuyên há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa, xoay người đi tới hướng hai trưởng lão gia tộc mình.
Nghiêm Kỳ Xuyên đi rồi, Tô Noãn Noãn nhìn Mộ Khinh Ca: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có phải biết người kia hay không."
Mộ Khinh Ca nhướng mày, gật đầu.
Nàng không có nghĩa vụ đội nồi thay Mộ Lạc Phong, càng sẽ không che giấu cho gã.
"Là ai!" Ánh mắt Tô Noãn Noãn sắc bén, kích động nói.
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Có phải người kia hay không, ta cũng chỉ là hoài nghi. Sau khi nghe xong việc này, cảm thấy hắn có hiềm nghi lớn nhất. Về phần là ai, trước khi các ngươi phong tỏa thành, hắn vừa vặn rời đi rồi, đi đâu thì ta không biết."
"Nói cho ta tên của hắn!" Đôi mắt Tô Noãn Noãn đỏ đậm.
"Mộ Lạc Phong." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói ra tên này.
Đáy mắt Tô Noãn Noãn bốc cháy ngọn lửa thù hận.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca. Lát sau, nàng nói: "Ngươi có thể đi rồi!"
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, xoay người mang Huyễn Khuê rời đi. Huyễn Khuê thả trường binh của Nghiêm Kỳ Xuyên xuống đất.
"Noãn Noãn con làm cái gì vậy? Sao có thể thả họ đi?" Tô gia chủ vọt tới bên cạnh Tô Noãn Noãn, nhìn bóng lưng Mộ Khinh Ca và Huyễn Khuê.
Tô Noãn Noãn bình tĩnh nói: "Bọn họ không phải người con muốn tìm, giữ lại làm gì?"
Tô gia chủ vừa tức vừa gấp: "Ít nhất có thể tìm được manh mối từ họ. Hơn nữa con là bị hắn làm liên lụy, cha nhất định bắt hắn phải phụ trách con!"
"Cha!" Tô Noãn Noãn đột nhiên lớn tiếng ngăn trở câu nói kế tiếp của Tô gia chủ.
Tô gia chủ sửng sốt, khiếp sợ nhìn nàng.
Tô Noãn Noãn đau lòng nhìn hắn: "Cha, chừng nào người có thể chân chính đau lòng cho nữ nhi một lần? Cha, nữ nhi đã bị hủy hoại, về sau đừng trông mong nữ nhi vì người làm điều gì." Dứt lời nàng xoay người vào Tô gia nhà cao cửa rộng.
...
Trên đường trở về, mặt đường đã không còn không khí khẩn trương. Các bá tánh bắt đầu khôi phục hoạt động thường ngày.
Không còn thấy người Nghiêm gia và Tô gia, tựa hồ mọi chuyện đã lắng xuống.
"Thiếu chủ, không thể tưởng được Mộ Lạc Phong là dạng người này!" Trên đường, Huyễn Khuê bày tỏ tức giận. Làm ra chuyện này, hắn còn thấy xấu hổ. Trong lòng hắn có chút đồng tình Tô tiểu thư.
Đối với Mộ Lạc Phong, Mộ Khinh Ca không muốn đánh giá.
Nàng sẽ chỉ nhớ kỹ bút tích Mộ Lạc Phong hãm hại nàng, sớm muộn gì sẽ đòi về.
Trở lại khách điếm, bốn người ở đây lập tức xông tới hỏi thăm. Huyễn Khuê kể lại sinh động như thật, rồi nói Mộ Lạc Phong hãm hại Mộ Khinh Ca, lập tức khiến mọi người phẫn nộ không thôi.
Long vỗ mạnh bàn, căm hận nói: "Đây là loại chó má gì! Tiểu tử như vậy cũng xứng làm thiếu chủ Mộ tộc sao? Mộ Thần và Mộ Bằng mắt bị mù rồi sao?"
Huyễn Nhã cũng lạnh lùng nói: "May mắn không lựa chọn loại súc sinh này, nếu không ta không còn mặt mũi nào đối mặt tộc nhân sa mạc Du Hồn."
"Thiếu chủ, chúng ta không thể buông tha hắn như vậy." Tuyết Gia đi đến, thanh âm hung ác chưa từng có.
Hoa Nguyệt cũng tức giận: "Tiểu tước gia, Mộ Lạc Phong phế vật làm ra chuyện đê tiện còn hãm hại ngài. Bắt được hắn nhất định phải thiên đao vạn quả mới giải hận!"
Mấy người tức giận, Mộ Khinh Ca trái lại bình tĩnh.
Nàng chậm rãi mở miệng: "Long tướng, ngươi có hiểu biết nào về tình huống Mộ Lạc Phong không?"
Long tướng sửng sốt, cẩn thận nhớ lại: "Ta không tiếp xúc nhiều với Mộ Lạc Phong lắm, nhưng đi cùng Mộ Bằng chặng đường cho nên có nghe ngóng một chút. Theo Mộ Bằng nói, Mộ Lạc Phong vốn không phải dòng chính Mộ gia Trung Cổ Giới. Hắn là người thừa kế huyết mạch phân nhánh Mộ gia bị phân ra mấy trăm năm trước. Bởi vì thiên phú của thiếu chủ thế hệ Mộ gia Trung Cổ Giới quá kém, cho nên Mộ Thần đành mang theo bọn họ và một nửa tài nguyên Mộ gia rời khỏi Mộ gia, tìm Mộ Lạc Phong, toàn lực nâng đỡ."
Mộ Khinh Ca nheo mắt: "Nói vậy là ngoài Mộ Lạc Phong ra, còn một ứng cử viên khác?"
Long tướng gật đầu: "Hẳn là vậy, bọn họ phân ra một nửa tài nguyên nhưng không đem Mộ Lạc Phong về Mộ gia, đã nói lên họ không từ bỏ người thừa kế ban đầu của họ."
Nói xong, hắn lại ngừng một chút: "Thiếu chủ Mộ tộc sinh ra trong cạnh tranh. Thiếu chủ, con đường kế tiếp, ngài phải cẩn thận ứng phó."
Mộ Khinh Ca trầm mặc không nói.
Nàng xen vào chuyện này vốn không phải vì thiếu chủ Mộ tộc gì đó. Nàng là vì Thần Sách, cho nên dù còn ứng cử viên khác, nên đi thế nào thì nàng vẫn đi thế ấy. Dù là ứng cử viên, nàng vẫn bước đi trên con đường của mình.
Hiện tại không nhìn thấy những ứng viên khác, chỉ có thể nói lên bọn họ chưa bắt được manh mối Di tộc.
"Nói vậy là, ngươi cũng không biết Mộ Lạc Phong ở đâu?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Long tướng lắc đầu: "Ta đích xác không biết. Chỉ biết bọn họ vì muốn huấn luyện Mộ Lạc Phong, sẽ không ngừng chọn lựa hoàn cảnh cực đoan tu luyện hắn."
"Vậy chẳng phải là khó tìm kiếm tung tích bọn hắn sao?" Huyễn Khuê nhíu mày.
Mộ Khinh Ca nở nụ cười nhàn nhạt: "Không vội, Tuyết Gia và Huyễn Nhã đều ở chỗ ta, bọn hắn chỉ cần nhớ thương Thần Sách cuốn Trung thì sẽ còn xuất hiện. Không cần lãng phí thời gian và linh lực đi tìm, hắn tự nhiên sẽ tìm tới."
Mọi người nghe xong, đều gật đầu.
"Vậy thiếu chủ, chúng ta vẫn làm theo kế hoạch như cũ sao?" Tuyết Gia hỏi.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Hôm nay phỏng chừng không đi được. Sáng sớm mai chúng ta đi."
...
Ngày thứ hai, Mộ Khinh Ca dùng xong bữa sáng, Tuyết Gia trở về nói cửa thành và Truyền Tống Trận đều mở ra bình thường. Nàng đã đăng ký trước Truyền Tống Trận tới Vô Cực phủ, châu phủ Tây châu.
Thu dọn xong, Mộ Khinh Ca dẫn nhóm người rời khỏi khách điếm, đi tới Truyền Tống Trận thông tới Vô Cực phủ.
Chỉ là trên đường đến Truyền Tống Trận, bọn họ bất ngờ gặp phải một người.
"Tô tiểu thư?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt, nàng ấy hình như đã sớm chờ ở đây.
"Mộ công tử." Tô Noãn Noãn nhẹ gật đầu. Tầm mắt nàng đảo qua mấy người đi sau Mộ Khinh Ca. Nhìn thấy ba nữ nhân Tuyết Gia, Huyễn Nhã và Hoa Nguyệt, ánh mắt nàng hơi biến hóa.
Nàng không nghĩ tới bên cạnh Mộ Khinh Ca sẽ có ba vị mỹ nhân tuyệt sắc tương bồi.
Dung mạo của nàng ở trước mặt ba người này, căn bản không đáng nhắc tới.
Tô Noãn Noãn tự giễu: "Có mỹ nhân như vậy làm bạn, Mộ Khinh Ca làm sao sẽ khinh nhục mình được? Tặc tử chân chính kia có thể nói là dụng tâm hiểm ác."
"Mộ công tử phải rời khỏi An Mô Thành sao?" Tô Noãn Noãn hỏi.
Mộ Khinh Ca gật đầu: "Ta đúng là phải rời khỏi An Mô Thành. Tô tiểu thư xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ta còn chưa giải thích rõ ràng, không thể rời đi?"
"Không, ngươi đã giải thích rất rõ rồi." Tô Noãn Noãn lắc đầu.
Nàng cắn cắn môi, nhìn Mộ Khinh Ca: "Xảy ra chuyện như vậy, ta không thể ở lại An Mô Thành được nữa. Người nọ hãm hại Mộ công tử, nói vậy Mộ công tử cũng sẽ không bỏ qua hắn. Ta muốn đi cùng Mộ công tử tìm người nọ, tự tay giết hắn!"
Tô Noãn Noãn nói xong, đôi mắt chứa đầy sát ý lạnh băng.
"Ngươi muốn đi cùng ta?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc hỏi.
Tô Noãn Noãn gật đầu.
Nàng lấy ra một quyển tranh trắng, đưa tới trước mặt Mộ Khinh Ca, yêu cầu: "Thỉnh Mộ công tử vẽ ra dung mạo tặc tử, ta sẽ tuyên bố tới Lưu Khách thị tộc tìm kiếm tung tích hắn."
Mộ Khinh Ca nhận lấy tranh cuộn, qua tay đưa cho Tuyết Gia.
Tuyết Gia hiểu ý, lập tức đi tới một bên, lấy bút vẽ.
Mộ Khinh Ca nói với Tô Noãn Noãn: "Tô tiểu thư, ta hiểu tâm trạng của ngươi. Nhưng ngươi muốn đi cùng ta, sẽ không quá tiện."
"Ta sẽ không phiền đến ngươi, ngươi cũng không cần chiếu cố ta. Chỉ cần để ta đi theo là được." Tô Noãn Noãn kiên trì.
Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ cười nói: "Ta không phải có ý đó. Đôi khi xung quanh ta sẽ xuất hiện một vài nguy hiểm khó đoán trước. Ngươi đi theo chúng ta, có lẽ sẽ liên lụy đến ngươi. Hơn nữa ngươi muốn đi tìm Mộ Lạc Phong, cũng không nhất định phải đi theo ta. Hiện tại ta cũng không có đi tìm hắn."
Tô Noãn Noãn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
Ánh mắt quật cường đó khiến người ta xúc động muốn thỏa hiệp.
Mộ Khinh Ca thở dài: "Như vậy đi, ta đáp ứng ngươi, chờ ta bắt được Mộ Lạc Phong, nhất định đưa hắn tới tùy ngươi xử trí. Thế nào?"
Tô Noãn Noãn yên lặng.
Tuyết Gia cầm bức tranh vẽ Mộ Lạc Phong đưa tới, Tô Noãn Noãn nhìn chằm chằm tranh cuộn trong tay nàng, bình tĩnh nói: "Nếu Mộ công tử cảm thấy khó xử, ta sẽ không cưỡng cầu."
Nàng tiếp nhận tranh cuộn từ tay Tuyết Gia, mở ra nhìn.
Khi gương mặt Mộ Lạc Phong xuất hiện trên bức họa, đáy mắt nàng lập tức bị thù hận bao trùm.
Không thể không nói, Tuyết Gia vẽ Mộ Lạc Phong cực kỳ giống. Giữa hàng lông mày là mạt tùy tiện, cơ hồ để Tô Noãn Noãn liếc mắt một cái là xác định, người này chính là kẻ khinh nhục mình!
Nàng hít thật sâu, cuộn tranh lại, mới nói với Mộ Khinh Ca: "Đa tạ."
"Tô tiểu thư, thứ ta nói thẳng. Ngươi không phải đối thủ của hắn, mà bên cạnh hắn có đông đảo cao thủ bảo hộ. Không có kế sách vẹn toàn, thì đừng làm việc mạo hiểm." Mộ Khinh Ca nhắc nhở.
Tô Noãn Noãn gật đầu: "Đa tạ Mộ công tử nhắc nhở. Ta sẽ lưu lại phương thức ở Lưu Khách thị tộc, nếu ngươi tìm được hắn trước, xin hãy nói cho ta biết. Tương tự, nếu ta tìm được hắn, cũng sẽ kịp thời thông tri Mộ công tử."
Nói xong, nàng xoay người đi tới Truyền Tống Trận.
"Thiếu chủ, Truyền Tống Trận đó thông tới Bắc châu." Tuyết Gia thấp giọng ghé bên tai Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, dẫn mọi người đi về phía Truyền Tống Trận thông Vô Cực phủ.
...