Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 807

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nàng trở lại phòng, Tang Dực Trần nhàm chán ghé lên mặt bàn, xoay xoay chén trà rỗng.

Vừa thấy nàng về, hắn lập tức nhảy bật dậy vọt tới trước mặt nàng, hỏi: "Ngươi chạy đâu vậy? Thần thần bí bí, còn không cho ta đi theo."

"Ta chỉ đi nói vài chuyện với Tam trưởng lão." Tang Tuyết Vũ tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

Tang Dực Trần bám theo không bỏ: "Có chuyện gì mà ta không thể nghe?"

Tang Tuyết Vũ trừng mắt liếc hắn: "Không cho ngươi biết."

Tang Dực Trần sửng sốt, đĩnh đạc ngồi xuống chủ vị. Nét trẻ con thu liễm, nghiêm nghị nói: "Tang Tuyết Vũ, ngươi phải biết rằng ta là nam nhân duy nhất trong nhà. Phải là ta bảo vệ nương và ngươi, chứ không phải ngươi bảo vệ nương và ta."

"Ngươi chỉ cần an tâm tu luyện, bớt gây phiền cho ta và nương là được." Tang Tuyết Vũ bất đắc dĩ nói.

"Ta đã rất cố rồi! Nhưng ta không có thiên phú luyện khí, ta có cách nào?" Tang Dực Trần rống lớn.

Tang Tuyết Vũ phức tạp nhìn hắn. Chờ hắn phát ti3t buồn bực trong lòng, nàng mới lên tiếng ôn nhu: "Ngươi không thể luyện khí, còn có ta. Ngươi biết ta và nương đều hy vọng ngươi tập trung tu luyện. Thiên phú tu luyện của ngươi tốt hơn ta nhiều, không chừng có khả quan."

Tang Dực Trần trầm mặt, chậm rãi nắm tay: "Chúng ta sinh ở Tang gia, muốn được tôn trọng thì không thể dựa vào tu vi, quan trọng nhất là thiên phú luyện khí. Bằng không cho dù tu vi ta có cao hơn nữa, đối với Tang gia vẫn là vô dụng. Ta muốn cống hiến một phần sức lực cho Tang gia!"

"Dực Trần, ta hiểu tâm tư của ngươi. Nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được." Tang Tuyết Vũ khuyên nhủ.

Tang Dực Trần hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu. Hắn kéo ra nụ cười, phấn chấn bừng bừng nói với Tang Tuyết Vũ: "Ta đã đột phá lên Hôi cảnh tầng sáu, còn chưa nói cho ai khác."

Tang Tuyết Vũ sáng mắt, vui sướng hỏi: "Thật sao?" Nàng nói mà, thiên phú của Dực Trần phải cao hơn nàng.

Tang Dực Trần gật gật đầu: "Đương nhiên là thật."

Tang Tuyết Vũ nở nụ cười vui mừng.

Tang Dực Trần thấy nàng cười, mất tự nhiên nói: "Ta biết ý của ngươi và nương, bảo vệ ta là muốn tạo hoàn cảnh yên tĩnh cho ta không bị quấy rầy tu luyện. Nhưng không trải qua mài giũa, làm sao có thể chân chính trưởng thành?" Tất cả mọi chú ý đều do một mình Tang Tuyết Vũ chắn, Tang Dực Trần hắn bị lu mờ. Nhưng không ai biết tuy hắn không thể luyện khí, nhưng thiên phú tu luyện không kém gì Tang Tuyết Vũ.

"Nương từng nói Tang gia chỉ cần bày ra một thiên tài là đủ rồi." Tang Tuyết Vũ nghiêm túc nhìn Tang Dực Trần.

Im lặng một lúc, nàng lại nói: "Dực Trần, ngươi muốn ra ngoài trải nghiệm. Ta và nương đều hiểu, nhưng chúng ta đã mất phụ thân rồi, không thể lại mất ngươi nữa."

"Ta biết rồi." Tang Dực Trần lặng lẽ thở dài, thoả hiệp.

"Đúng rồi, ngươi đi Vô Cực phủ lấy được Địa Hoàng Đan chưa?" Nhớ tới mục đích Tang Tuyết Vũ đi Vô Cực phủ, Tang Dực Trần nhỏ giọng hỏi.

Đây là chuyện nhà bọn họ, người Tang gia không biết.

Nhắc tới việc này, Tang Tuyết Vũ cười tươi hơn chút, gật gật đầu.

"Thật tốt quá! Cuối cùng không cần phải nhìn thấy nương ngày đêm mất ngủ. Có Địa Hoàng Đan, chúng ta lại có thêm thời gian." Tang Dực Trần cũng kích động theo.

"Không chỉ thế, lần này ta đi Vô Cực phủ gặp phải một người, người đó..." Cảm xúc kích động của Tang Tuyết Vũ chợt ngừng, nuốt nửa câu sau về.

"Người nào? Ngươi gặp được ai?" Tang Dực Trần chớp chớp mắt, tò mò hỏi rõ.

Tang Tuyết Vũ chậm rãi lắc đầu, nụ cười hạ xuống, suy nghĩ phức tạp: "Còn chưa xác định, chưa nói cho ngươi vội."

"Cái gì gọi là chưa xác định, không nói cho ta? Này, Tang Tuyết Vũ ngươi đừng chỉ biết "ăn" một mình!" Tang Dực Trần bất mãn.

Tang Tuyết Vũ bực mình đi đến mép giường, không khách khí đuổi: "Lăn về phòng ngươi mau, ta muốn nghỉ ngơi."

"Ngươi khinh người quá đáng!" Tang Dực Trần đập bộp tách trà xuống bàn, biểu hiện sự bất mãn của mình.

Tang Tuyết Vũ chợt dừng lại, quay ra nhìn Tang Dực Trần: "Ngươi có biết lúc ấy nương luyện chế..." Nói đến một nửa, nàng lại thôi, lắc đầu nói: "Bỏ qua đi, chuyện ta không biết thì sao ngươi biết được. Ngươi đi nghỉ đi."

Bị "chơi" hai lần liên tiếp, Tang Dực Trần tức muốn hộc máu.

Nhưng dưới con mắt nghiêm khắc của Tang Tuyết Vũ, hắn đành phải ngậm ngùi về phòng mình.

...

Tang gia dừng chân ở Lưu Hỏa thành ba ngày,

Trong ba ngày, bọn họ đã chuẩn bị xong đồ dùng thiết yếu để đi Nhật Mộ thảo nguyên và Thương Lan sơn mạch. Sau đó được Tam trưởng lão dẫn dắt, bọn họ bắt đầu xuất phát.

Khi Tang gia đang tới Nhật Mộ thảo nguyên, Mộ Khinh Ca đã dẫn người tới đó trước.

Nhật Mộ thảo nguyên, diện tích rộng lớn.

Đứng bên trong căn bản không nhìn thấy điểm cuối. Nghe nói, muốn đi qua Nhật Mộ thảo nguyên, phỏng chừng phải mất mười ngày không dừng không nghỉ. Xa xa là dãy núi mờ nhạt trông như rồng cuộn, ấy là Thương Lan sơn mạch, thậm chí còn lớn hơn cả Nhật Mộ thảo nguyên.

Nhật Mộ thảo nguyên chỉ là doanh địa đại vây săn.

Sân đấu chân chính là Thương Lan sơn mạch.

"Thật hùng vĩ!" Ánh mắt Nguyên Nguyên nhìn thảo nguyên mênh mô.ng vô bờ, mở miệng than.

Hắn xem như là thiếu niên duy nhất trong đội ngũ, hoạt bát kích động nhất. Sau lưng hắn là Mộ Khinh Ca hồng y liệt hỏa. Mà sau lưng Mộ Khinh Ca, theo thứ tự đứng là Ngân Trần, Bạch Li, Tuyết Gia, Huyễn Nhã, Hoa Nguyệt, Huyễn Khuê.

Trong tay Mộ Khinh Ca đang ôm một con thỏ. Con thỏ đó có đôi tai nhọn như mũi kiếm, mao tai có màu đen không đồng nhất với da lông tuyết trắng. Ngoài ra, nó còn có đôi mắt kim sắc như ngọn lửa thiêu đốt.

"Chủ nhân, thả ta xuống. Ta muốn vào núi ăn cơm, ăn no xong sẽ trở về." Hống nói với Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng vuốt lông nó, híp mắt cười nhạt: "Ngươi không phải muốn chạy trốn đấy chứ?"

Hống hừ lạnh: "Ngu xuẩn. Ta và ngươi có khế ước, không thể cách ngươi quá xa. Một khi ngươi triệu hoán, ta chắc chắn phải trở về, có thể chạy đi đâu? Hơn nữa bản tôn không muốn ch3t, cho nên chỉ có thể bảo vệ không để ngươi ch3t."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Nói có lý."

Dứt lời, nàng buông tay, Hống không kịp đề phòng bị ngã lăn xuống bãi cỏ.

Nó lăn một vòng bò dậy, nổi giận đùng đùng trừng Mộ Khinh Ca. Mà nàng lại cười tủm tỉm nhìn nó: "Đi đi, đi nhanh về nhanh."

Hống tức giận nghiến răng ken két, không thể làm gì, chỉ có thể nổi giận gầm một tiếng, nhanh như chớp nhảy vào thảo nguyên.

Ầm!

"Trời đang trong tự nhiên sao lại có sét đánh?"

"Đúng vậy, âm thanh gì mà vang thế?"

Tiếng gầm của Hống dọa đám người xung quanh nhảy dựng.

Mộ Khinh Ca cười nhẹ nhàng, vẫy tay với mọi người: "Đi thôi."

Nói xong, nàng dẫn đầu tiến vào Nhật Mộ thảo nguyên.

Còn lại đều đi theo sau.

Trong Nhật Mộ thảo nguyên đã dựng mấy cái lều trại phân chia ranh giới rõ ràng, đều là địa bàn đội ngũ Lưu Khách tạm thời chiếm đóng thành doanh địa.

Mộ Khinh Ca đi qua lều trại, không ngừng đi sâu vào Nhật Mộ thảo nguyên.

Bọn Mặc Dương đã sớm tới, biết Mộ Khinh Ca đến nên đã chỉ rõ ràng tọa độ vị trí cho nàng.

"Huyễn Khuê." Mộ Khinh Ca vừa đi, bỗng hô.

Huyễn Khuê bước nhanh hơn hai bước, tới bên cạnh Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca câu môi hỏi: "Ngươi quyết định xong, sẽ không hối hận?"

Huyễn Khuê biết nàng đang nhắc đến chuyện kia, lập tức nói: "Thiếu chủ yên tâm, Huyễn Khuê tuyệt không hối hận. Từ bây giờ trở đi, chủ tử của Huyễn Khuê chỉ có Mộ Khinh Ca, không phải thiếu chủ Mộ gia!"

Hắn tỏ thái độ, Mộ Khinh Ca mỉm cười: "Ta rất tò mò, là điều gì khiến ngươi hạ quyết tâm."

Huyễn Khuê cười thẹn thùng: "Tỷ tỷ nói, ngài sẽ không thua."

Mộ Khinh Ca sửng sốt, lập tức ngửa đầu cười ha hả. Tiếng cười của nàng sang sảng không như nữ tử bình thường, lại có thể cảm nhiễm lòng người.

Tiếng cười của nàng khiến các nhà chú ý, cũng khiến Lưu Khách xung quanh chú ý.

Bọn họ chỉ nhìn thấy một công tử hồng y tuyệt sắc khuynh thế, tiêu sái đi lướt qua. Khí chất phong tư quả thực không ai có thể so sánh, không khỏi nhìn nhiều thêm, suy đoán là thiên kiêu gia tộc nào.

"Thiếu chủ, ta có nói gì buồn cười sao?" Huyễn Khuê vò đầu khó hiểu.

Mộ Khinh Ca dừng cười, liếc mắt nhìn Huyễn Nhã rồi lại nhìn Huyễn Khuê, ý cười không giảm: "Ánh mắt ngươi tuy tốt, nhưng không bằng tỷ tỷ ngươi. Nàng nói đúng, ta sẽ không thua!" Nhưng thắng, ta cũng không nhất định sẽ thừa nhận thân phận thiếu chủ Mộ tộc.

Mộ Khinh Ca thầm bổ sung một câu.

Nàng hiểu ý Huyễn Nhã. Chính là Mộ Khinh Ca nàng sẽ không thua, cho nên không cần Huyễn Khuê lựa chọn, nàng vĩnh viễn là thiếu chủ của họ.

Nhưng Huyễn Nhã không biết, Mộ Khinh Ca sẽ không nghe theo con đường do tổ tiên Mộ gia an bài.

Nàng chỉ muốn Thần Sách!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, thu liễm nụ cười.

Nhìn bóng lưng đĩnh đạc của Mộ Khinh Ca, Huyễn Khuê vẫn mê mang. Huyễn Nhã lại tới bên cạnh hắn, nói: "Đệ đệ ngốc, thiếu chủ cố ý muốn bồi dưỡng đệ, đừng làm thiếu chủ thất vọng."

Huyễn Khuê gật đầu: "Đệ tuyệt sẽ không làm thiếu chủ thất vọng."

"Còn không mau đuổi kịp thiếu chủ?" Huyễn Nhã ám chỉ.

Huyễn Khuê lập tức bám theo.

Tuyết Gia đi đến, thấp giọng nói với Huyễn Nhã: "Nếu tỷ tỷ bớt để tâm mưu toan cho tộc nhân, muội nghĩ thiếu chủ sẽ không hỏi Huyễn Khuê vấn đề ấy."

Dứt lời, nàng đuổi theo bóng lưng Mộ Khinh Ca.

Huyễn Nhã sửng sốt, thầm suy nghĩ lặp lại lời Tuyết Gia nói. Bạch Li đi đến bên cạnh nàng, cười nói: "Nha đầu Huyễn Nhã, ngươi mưu tính vì tộc nhân không sai, nhưng ngươi không cần bỏ gốc lấy ngọn. Phải biết rằng, Khinh Ca là thiếu chủ của ngươi, ngươi chỉ cần toàn tâm phò tá. Sau này nghiệp thành, chắc chắn dĩ nhiên sẽ không quên tộc nhân của ngươi. Ngươi khắp nơi đều suy xét được mất vì tộc nhân, giữ kẽ với Khinh Ca, sao có thể được ngài tín nhiệm?"

Lời Bạch Li như tiếng chuông cảnh tỉnh, đánh thức Huyễn Nhã.

Nàng cảm kích nhìn Bạch Li, nói một tiếng tạ. Mới đi theo sát.
Bình Luận (0)
Comment