Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ngươi không giống kiểu người thích lo chuyện bao đồng." Ngân Trần nói với Bạch Li.
Bạch Li lại bảo: "Ta bỗng nhiên không muốn ở lại chỗ Long Nha Vệ, ta không yên tâm để Khinh Ca một mình." Lúc trước muốn rời đi là do sợ Hống. Nhưng bây giờ nàng đã cùng Mộ Khinh Ca khế ước. Đều là khế ước thú với nhau nên không cần lo lắng vấn đề này.
Nhìn Mộ Khinh Ca bị nhiều chuyện quấn thân, nàng không muốn rời đi.
Ngân Trần nhìn nàng, nói: "Hôm qua Khinh Ca đã nói với ta. Sau này ta và ngươi sẽ giống Hoa Nguyệt Ấu Hà, thay phiên nhau bồi bên ngài."
"Thật?" Bạch Li sáng mắt.
Ngân Trần gật đầu: "Chờ đại vây săn kết thúc, ta và Hoa Nguyệt ở lại, ngươi và Ấu Hà tiếp tục theo nàng. Đương nhiên ngươi muốn ở lại cũng được, ta không tranh với ngươi."
"Không cần. Ta cảm thấy Khinh Ca quyết định khá tốt." Bạch Li lập tức nói.
Đoàn người Mộ Khinh Ca ai nấy đều xinh đẹp xuất sắc, bất kể nam nữ đều là long phượng chi tư, đi qua Nhật Mộ thảo nguyên tạo nên phong cảnh tuyệt mỹ, khiến vô số người phải ghé mắt.
Đặc biệt là Mộ Khinh Ca đi đằng trước. Nàng không chỉ dung mạo xuất chúng, chủ yếu là khí chất khó bỏ qua được.
Nàng đi dạo trong Nhật Mộ thảo nguyên, phảng phất như đi dạo sân nhà mình. Khí chất tiêu sái lười nhác ấy, người thường không học được.
Chỉ chốc lát, nàng đã thu được không ít ánh mắt ái mộ lưu luyến của chúng nữ Lưu Khách.
"Lão đại, các nàng đều nhìn lén ngài kìa." Nguyên Nguyên lặng lẽ nói bên tai Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhướng mày nhìn hắn, cười nói: "Ngươi đi cùng ta, làm sao biết các nàng ấy không ngắm ngươi?"
Ách...
Nguyên Nguyên ngơ ra, lập tức đắc ý: "Ha ha ha, thì ra đang ngắm tiểu gia!" Dứt lời, hắn ngẩng đầu ưỡn ng.ự.c, phóng khoáng tiếp nhận đủ mọi ánh mắt ái mộ bay tới bay lui.
"Mau xem, thiếu niên kia thật xinh đẹp. Muốn mang hắn về nhà nuôi như đệ đệ quá!"
"Nuôi đệ đệ? Ta thấy ngươi đang nghĩ muốn nuôi thành phu quân đi?"
"Đừng nói bừa, coi chừng dạy hư tiểu hài tử."
Tiếng cười tinh tế truyền đến từ bốn phía, màn đối thoại bay vào tai Nguyên Nguyên. Hắn nghe đến đầy mặt hoang mang, hỏi Mộ Khinh Ca: "Lão đại, phu quân gì cơ? Có phải giống như ngài và cha không?"
"Khụ khụ." Mộ Khinh Ca xém chút bị sặc nước miếng. Nàng giả bộ trấn định, xụ mặt nói: "Tiểu hài tử đừng có tò mò lung tung."
"Ta không phải tiểu hài tử!" Nguyên Nguyên bất mãn kháng nghị.
Mộ Khinh Ca giựt khóe miệng: "Chỉ là câu nói vu vơ thôi, ngươi đừng để ý tới."
Nàng không muốn nói, Nguyên Nguyên đành thôi. Nhưng hắn vừa đảo mắt, lập tức nghĩ tới "lão đại không muốn nói, ta có thể hỏi người khác." Hắn cười trộm, lẻn tới bên Ngân Trần.
Mà lúc này tiếng bàn tán lại nổi lên.
Toàn bộ đều xoay chung quanh Mộ Khinh Ca.
"Công tử hồng y kia anh tuấn quá, quả thực đẹp đến mức nữ nhân cũng phải ghen tỵ. Nếu có thể cùng hắn một đêm xuân, vậy ta ch3t cũng cam lòng."
"Thôi đi, ngươi á? Sợ là công tử nhà người ta sẽ buồn nôn cho xem!"
Tiếng cười vang nổi lên, hành vi ngôn ngữ của nữ Lưu Khách lớn mật hơn nữ tử gia tộc nhiều. Đương nhiên điều này liên quan đến hoàn cảnh sinh tồn của các nàng.
"Được rồi, đừng có nằm mơ. Không thấy bên cạnh công tử đó có mấy hồ ly tinh kia sao. Đứa nào cũng đẹp, có quyến rũ lẳng lơ, có thanh lệ thoát tục, sao nhìn trúng Lưu Khách đã uống máu trên thanh đao như chúng ta chứ?"
"Ài, nằm mơ thì sao. Nếu nằm mơ cũng không cho, vậy cuộc sống cũng quá chán rồi."
Nói nói, không khí lại thương cảm xuống.
Số lượng nữ Lưu Khách cực ít, nữ tử có thể sinh tồn trong đội ngũ Lưu Khách đều là hạng tâm trí cương nghị. Lời cảm thán vừa thốt, khiến người ta cảm nhận được nội tâm các nàng.
Chỉ tiếc chung quy, các nàng vẫn phải sống trong hiện thực.
Tiếng bàn tán nhỏ giọng đều không tránh khỏi lỗ tai Mộ Khinh Ca. Nàng nghe nhưng không giải thích gì, bởi vì không cần.
Đi ước chừng một canh giờ, nhóm Mộ Khinh Ca mới đến phụ cận địa điểm Mặc Dương báo cho.
Huyễn Khuê nhìn quanh, thấy lều trại ít đi nhưng lớn hơn, càng có quy mô hơn.
"Thiếu chủ, ta đi hỏi một chút doanh địa Long Nha ở đâu." Huyễn Khuê nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Không cần, đi theo ta."
Nói xong, nàng phi thẳng lên ngọn đồi cao.
Huyễn Khuê kinh ngạc: "Sao thiếu chủ lại đi lên đồi?"
Mộ Khinh Ca cười nói: "Bọn họ đều xuất thân quân nhân, kỹ thật hạ trại hành quân tuyệt đối lão luyện hơn người khác. Vị trí hạ trại cần phải có địa thế cao, dễ thủ khó công, có nguồn nước, có đường lui. Cho dù hiện tại không phải hành quân đánh giặc, nhưng mấy thứ này đều thấm vào xương tủy, sẽ không dễ thay đổi."
Khi nói chuyện, Mộ Khinh Ca mang theo mọi người đi tới ngọn đồi chính diện.
Quả nhiên phía trên đồi núi có một doanh địa quy mô rất lớn. Hơn nữa cực kỳ có quy tắc, ngay ngắn trật tư. Thậm chí còn có trạm gác ngầm, vọng đài, chống lũ mương, phòng ngừa hỏa hoạn cát đá, cái gì cần có đều có.
Đi lên đồi núi là cửa gỗ rắn chắc cao ba trượng, hai bên sườn đều dựng cờ đen viền chỉ vàng có hình đầu rồng dữ tợn. Rồng ngửa đầu rống trời, hiển lộ răng nanh, đôi mắt đỏ lộ ra sát khí.
Đây là lá cờ Long Nha, đã từng xuất hiện ở Lâm Xuyên, hiện giờ đang tung bay trên mảnh đất Trung Cổ Giới.
Bên lá cờ là vọng đài cao, có thể quan sát toàn bộ tình huống Nhật Mộ thảo nguyên.
Ngoài cửa gỗ đóng kín là một số người đứng đó, ai nấy đều tỏa sát khí huyết tinh, xem ra đều là hạng người kiếm ăn từ cõi ch3t.
Bọn hắn xuất hiện bên ngoài trận doanh Long Nha, làm Mộ Khinh Ca bất ngờ.
Cửa lớn đóng chặt, bọn hắn lại không muốn rời đi, có vẻ là đang chờ cửa mở.
"Đám người này sao lại tụ tập ở đây?" Hoa Nguyệt nhíu mày.
Lúc này có Long Nha Vệ đứng trên vọng đài, mắt sắc nhìn thấy đoàn người Mộ Khinh Ca. Lập tức kích động xoay người thông tri vào doanh địa.
Chỉ chốc lát, chúng Lưu Khách đứng bên ngoài kinh ngạc khi thấy cửa lớn Long Nha mở rộng. Một đội Long Nha Vệ đi ra nhanh chóng dọn sạch lối đi, nói với đám Lưu Khách đó: "Long Nha chúng ta không tuyển người, các ngươi đều về đi, đừng lãng phí thời gian chờ ở đây."
Hắn vừa nói xong, Mặc Dương xuất hiện thẳng hướng tới Mộ Khinh Ca.
"Đó là người dẫn đầu Long Nha!"
"Trẻ tuổi thật!"
"Tuổi trẻ như vậy lại có thể gây dựng Long Nha cường hãn, thật sự lợi hại!"
Tiếng bàn tán nổi lên khi Mặc Dương xuất hiện. Mà hắn lại làm như không thấy, trực tiếp nghênh đón Mộ Khinh Ca.
"Tiểu tước gia!" Mặc Dương kích động hô.
Khi hắn nhìn thấy thiếu niên Nguyên Nguyên, sửng sốt kinh ngạc: "Ngươi là Nguyên Nguyên?" Hiển nhiên hắn có thể nhận ra Nguyên Nguyên, là bởi vì Ấu Hà và Kinh Hải từng nhắc với hắn.
"Mặc Dương, dáng vẻ tiểu gia thế nào? Ngầu không!" Nguyên Nguyên hất cằm nhảy tới trước mặt Mặc Dương, duỗi tay bá cổ hắn.
Mặc Dương rũ mắt, lên tiếng: "Ừm, rất đẹp."
Nguyên Nguyên biến sắc mặt, hỏi: "Cái gì mà rất đẹp! Đẹp là từ chỉ gia sao?"
Đáng tiếc, Mặc Dương lại không để ý tới Nguyên Nguyên, chỉ nhìn Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, thuộc hạ đã chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta vào doanh địa nghỉ ngơi đi."
Mộ Khinh Ca gật đầu, cùng Mặc Dương đi vào doanh địa. Nàng đi lướt qua đám Lưu Khách đó, nói: "Xử lý cho tốt."
Mặc Dương hiểu gật đầu.
Khi bọn họ vào doanh địa Long Nha, cửa lớn lại đóng.
Đám Lưu Khách hiếu kỳ không khỏi hỏi Long Nha Vệ trên vọng đài: "Người nọ là ai vậy? Sao có thể đi vào doanh địa Long Nha?"
Tựa hồ trong lòng bọn họ, có thể đi vào doanh địa Long Nha chính là vinh quang cực lớn.
Long Nha Vệ đứng trên vọng đài, biểu tình kiêu ngạo: "Ngài? Trên đời này, không ai so được ngài có tư cách tiến vào nơi này."
Câu trả lời, càng khiến nhóm Lưu Khách mơ hồ.
...
"Tam trưởng lão, hình như người Doanh gia ở phía trước." Tang Tuyết Vũ nói với Tam trưởng lão.
Bọn họ đã đi tới Nhật Mộ thảo nguyên, vốn định sau khi dàn xếp ổn thỏa rồi đi tìm doanh địa Doanh gia giải quyết việc Doanh Xuyên. Nhưng trước mắt cách họ không xa, đã xuất hiện lá cờ Doanh gia.
Hiển nhiên người Doanh gia cũng vừa tiến vào Nhật Mộ thảo nguyên, trùng hợp đụng phải bọn họ.
Đáy mắt Tam trưởng lão hơi trầm.
Hắn suy tư, gật đầu với Tang Tuyết Vũ: "Đụng phải cũng tốt. Hai người chúng ta qua đó, giải quyết xong việc này, sau đó ứng phó tốt chuyện đại vây săn."
"Tam trưởng lão cũng đến vì Long Nha sao?" Tang Tuyết Vũ hỏi.
Tam trưởng lão gật đầu: "Đội ngũ như vậy ai mà không muốn? Ta dám cam đoan, các thị tộc tới đây ít nhất có hơn một nửa đều đến vì Long Nha."
Nói xong, hắn lại cảm thán: "Thật muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai lãnh đạo đội ngũ thần bí như vậy. Có thể dùng thời gian nửa năm, làm chuyện khiến vô số kẻ không làm được!"
"Con cũng rất tò mò. Nếu thật sự có thể móc nối quan hệ với Long Nha, để bọn họ hợp tác với Tang gia ta, vậy chắc chắn sẽ là trợ giúp rất lớn." Tang Tuyết Vũ nói.
Tam trưởng lão lại gật đầu: "Không sai, ta chính là vì thế mà đến, hy vọng mọi chuyện thuận lợi."
Hắn xoay người bảo những người khác: "Các ngươi nghỉ ngơi tại chỗ, ta và Tuyết Vũ đi xử lý chút việc, lát nữa sẽ về. Các ngươi phải nghe lời chấp sự, không được chạy loạn."
Bàn giao xong, Tam trưởng lão và Tang Tuyết Vũ chuẩn bị đi gặp người Doanh gia.
"Tuyết Vũ, ngươi đi đâu vậy?" Tang Dực Trần hô giữa đám người.
Nhưng Tang Tuyết Vũ đã đi xa, không nghe thấy.
Tang Chỉ Lan tới bên cạnh Tang Dực Trần, nói: "Hai ngày trước ta thấy tỷ tỷ ngươi vào phòng Tam trưởng lão thần thần bí bí, không biết làm gì. Bây giờ xem ra bọn họ có chuyện gạt chúng ta."
Tang Dực Trần chuyển mắt nhìn nàng, nhíu mày không vui: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ta không muốn nói gì, ta chỉ nghĩ, thay vì lo lắng ở đây thì không bằng đi qua đó xem." Tang Chỉ Lan cổ động.
Tang Dực Trần cười lạnh: "Ngươi muốn cãi lệnh Tam trưởng lão? Muốn bắt ta cõng nồi?"
Tang Chỉ Lan trừng hắn, hừ lạnh: "Dù sao chính là tỷ tỷ ngươi, không phải tỷ tỷ ta, lo lắng cũng không phải ta."
Lời nói của nàng ta khiến lo lắng giữa trán Tang Dực Trần càng nặng.
Hắn cắn răng, thừa dịp chấp sự không chú ý, chen vào đám người đi tới hướng Tang Tuyết Vũ rời đi.
Tang Dã hỏi Tang Chỉ Lan: "Ngươi muốn làm gì?"
Tang Chỉ Lan đảo mắt, nói: "Đi, chúng ta cũng qua đó."
Nói xong, nàng hô một tiếng với chấp sự Tang gia: "Chấp sự, Tang Dực Trần trộm ra đó rồi, chúng ta giúp ngài đuổi theo." Dứt lời, nàng ta kéo tay Tang Dã chạy đi.
"Trở về!" Chấp sự Tang gia không nói nên lời nhìn một đám tiểu lừa gạt.
"Làm sao bây giờ?" Một chấp sự Tang gia khác cũng rất bất đắc dĩ.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng quyết định dẫn những người còn lại cùng đi qua đó. Dù sao đợi ở đâu chẳng là đợi?
Tang Tuyết Vũ và Tam trưởng lão sắp tới gần đội ngũ Doanh gia.
Doanh gia hơn trăm người, uy phong lẫm lẫm, vừa tiến vào đã hiển hết tài hoa.
Kẻ dẫn đầu đương nhiên là Doanh Trạch.
Hắn cưỡi lưng linh thú uy mãnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tang Tuyết Vũ và Tam trưởng lão Tang gia đứng trước mặt hắn.
Tam trưởng lão đang định mở miệng, Doanh Trạch giơ binh khí lên nhắm ngay Tang Tuyết Vũ, ngữ khí lạnh nhạt cao ngạo: "Giao kẻ làm hại đệ đệ ta ra, nếu không ngươi ch3t."
Lời hắn nói, khiến Tam trưởng lão khiếp sợ nhìn Tang Tuyết Vũ.
Cùng lúc đó trong doanh địa Long Nha, Mộ Khinh Ca đứng trên ngọn đồi cao nhìn mấy ngàn lều trại giữa Nhật Mộ thảo nguyên, chợt ánh mắt chạm phải một lá cờ tung tay đón gió. Mở miệng thì thầm: "Doanh gia."