Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Vậy tiểu thư chúng ta bị đánh thì tính sao?" Người hầu hỏi.
Cung chấp sự thở dài, gật đầu nói: "Mộ công tử là người tài trí, cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn vẫn luôn ép ta tỏ thái độ. Ta đã nói lần này Mi Phương thua, Cung gia chúng ta nhận. Nhưng sau này Mi Phương tu luyện thành công lại đến tìm Tang tiểu tử, vậy không ai được can thiệp. Nếu ta không nói vậy, sợ rằng hợp tác sau này không thành."
Người hầu gật đầu cái hiểu cái không.
Cung chấp sự phất tay áo: "Đi thôi, trở về trấn an Mi Phương. Tính tình nàng đúng là nên sửa lại."
Cung chấp sự mang theo người hầu rời khỏi doanh địa Long Nha.
Mà đồng thời lúc họ nói chuyện, Mặc Dương đang ở trong trướng Mộ Khinh Ca nghe nàng phân phó.
"Cung gia là gia tộc co được dãn được, nếu bản tính này có thể truyền ba đời, vậy về sau Cung gia tất sẽ có chỗ đứng trong các đại gia tộc ở Tây châu. Sau này hợp tác với họ, ngươi nên để ý nhiều hơn, tránh bị tính kế. Vị chấp sự Cung gia kia xin lỗi là giả, cầu hợp tác mới là thật."
Mặc Dương nâng mắt, khó hiểu nhìn Mộ Khinh Ca: "Tiểu Tước gia, thuộc hạ không rõ. Nếu Cung gia tâm cơ nặng, vậy sao chúng ta phải đáp ứng hợp tác với họ? Hiện giờ không thiếu gia tộc muốn hợp tác với Long Nha."
Có rất nhiều lựa chọn, vì sao phải chọn một gia tộc từng có tiền sử?
Đầu ngón tay Mộ Khinh Ca nhẹ gõ lên thành ghế, nửa híp mắt nhìn Mặc Dương. Nàng chậm rãi nói: "Mặc Dương, ngươi phải nhớ kỹ, nơi này là Trung Cổ Giới, không phải Lâm Xuyên. Ở đây, mọi thứ chúng ta đều phải lên từ con số không, không có bất kỳ thế lực nào để dựa vào. Nơi này không có Mộ phủ, không có Mộ gia quân, cũng không có hoàng thất nhà Tần. Nếu chúng ta muốn mạnh mẽ hơn, đứng vững căn cơ, vậy phải nhanh chóng phát triển, Cung gia chỉ là một trong số đối tượng hợp tác, sau khi giăng lưới rộng khắp, ngươi mới có thể tạo ra danh sách hợp tác lâu dài."
"Tiểu Tước gia, ta đã hiểu." Mặc Dương trầm giọng.
Mặc Dương lấy ra một phần kế hoạch đưa tới đặt lên bàn Mộ Khinh Ca, sau đó lui ra ngoài.
Mộ Khinh Ca mở ra nhìn, phát hiện là kế hoạch mở rộng của Long Nha.
Chuyện này nàng từng nhắc Mặc Dương sau khi tới Nhật Mộ thảo nguyên một ngày. Mộ Khinh Ca bảo hắn suy nghĩ cẩn thận rồi viết một phần kế hoạch cho nàng.
Hiện giờ, một phần kế hoạch đang ở trước mặt nàng.
Ba ngày sau, Mộ Khinh Ca đóng cửa không ra.
Nàng tránh trong chủ trướng, từ chối các thế lực gia tộc cầu kiến, chỉ thỏa luận cùng Tư Mạch về hướng phát triển của Long Nha.
"Chàng nhìn kế hoạch của Mặc Dương rồi, có ý nghĩ gì không?" Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi trên giường, đối diện nàng là Tư Mạch cũng đang khoanh chân ngồi.
Tư Mạch bóc trái cây cho nàng, lông mi dài che đi cảm xúc trong mắt hắn. Dáng vẻ chuyên chú kia khiến Mộ Khinh Ca không nhịn được nuốt nước miếng.
Cẩn thận bóc xong trái cây, đưa thịt quả sạch sẽ đến bên miệng Mộ Khinh Ca. Sau khi nàng ăn xong, mới nói: "Quân đội nào cũng đều có bộ phận trung tâm, Tiểu Ca nhi không cần để ý. Nàng có thể tạo ra Long Nha Vệ, vậy cũng có thể tạo ra Hổ Nha Vệ, Lang Nha Vệ. Cho nên kế hoạch của Mặc Dương không có bao nhiêu vấn đề, trọng yếu là phải khắc chế tân binh thế nào, làm thế nào trung thành với nàng."
Mộ Khinh Ca nhai thịt quả, nhíu mày: "Đây là chuyện ta thấy phiền. Một chi đội ngũ, tín niệm của cả tập thể rất quan trọng. Đối với cấp dưới, trung tâm độc nhất vô nhị cũng là quan trọng nhất. Nhưng ta không có thời gian tạo ra lòng tín niệm trung tâm này."
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu Mộ Khinh Ca luôn do dự mở rộng chiêu nhân.
Nếu người nàng tuyển suốt ngày chỉ gây rắc rối cho nàng, chẳng thà nàng không nhận người nữa, thuần túy giữ nguyên năm trăm Long Nha Vệ cho rảnh nợ.
Tư Mạch thả thịt quả, nâng mắt nhìn Mộ Khinh Ca: "Tiểu Ca nhi có biết Bách Luyện, Huyền Nguyệt, Cự Linh đóng quân ở đâu không?"
Mộ Khinh Ca sửng sốt, nàng không biết.
Chuyện về Lưu Khách nàng đều giao cho Mặc Dương xử lý, không chú ý nhiều.
Nhìn phản ứng của nàng, Tư Mạch cười: "Ở các Châu đều có một số thành trì lấy Lưu Khách làm chủ. Nơi đó không phải do gia tộc quản lý, mà do đoàn đội Lưu Khách Thiên cấp quản lý."
Mộ Khinh Ca sáng mắt: "Cư nhiên có chuyện này? Nói cách khác, ba đội ngũ dẫn đầu kia đều có tòa thành trì riêng?"
Tư Mạch mỉm cười gật đầu: "Huyền Nguyệt quản lý thành trì ở Bắc châu, thành trì Bách Luyện ở Đông châu, thành trì Cự Linh ở nơi tiếp giáp giữa Nam châu và Tây châu."
"Ý của chàng là, Long Nha cũng phải đi đánh hạ một thành trì?" Mộ Khinh Ca thử hỏi.
Hiện giờ Long Nha cũng là đoàn đội Lưu Khách Thiên cấp, tiếp tục lang thang thì có vẻ không ổn nha! Hơn nữa sẽ bất lợi cho phát triển về sau.
Tư Mạch lắc đầu: "Nơi tiếp giáp giữa Trung châu và Tây châu có một tòa thành trì bỏ hoang, ta cảm thấy nơi đó rất thích hợp cho Long Nha."
"Thành trì bỏ hoang?!" Mộ Khinh Ca hoảng hốt.
Một đống dấu hỏi vụt lên đầu nàng.
Thành trì thế nào mà bị vứt bỏ?
Mà vị trí giữa Trung châu và Tây châu mẫn c4m như thế, cư nhiên không ai đi chiếm đoạt sao?
Vì sao Tư Mạch lại chọn cho nàng một tòa thành bỏ hoang, bắt đầu từ con số không? Mà không phải một tòa thành cái gì cũng có?
Nhìn nàng đầy bụng nghi vấn, Tư Mạch duỗi tay xoa đầu nàng, cười nhẹ: "Chờ xong việc ở đây, ta mang nàng qua đó xem, đến lúc đó sẽ cẩn thận giải thích cho nàng."
Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, gật đầu: "Xem ra Long Nha phát triển là chuyện phải làm." Ở Mộ phủ Tần quốc, nàng chỉ là một Tiểu tước gia rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, không thể tưởng được tới Trung Cổ Giới sắp phải đi làm thành chủ?
Tưởng tượng đến, nàng cảm thấy mệt mỏi quá.
Nhưng, đây là chuyện phải làm!
"Bên cạnh nàng không ít người, sao nàng không tận dụng?" Tư Mạch nhắc nhở.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, nở nụ cười giảo hoạt: "Không sai! Giao việc cho họ, đỡ bị lãng phí ở cạnh ta." Chủ yếu là nàng có thể tiếp tục làm chưởng quầy phủi tay, tốt ghê!
Trút bỏ được gánh nặng, Mộ Khinh Ca bỗng thấy nhẹ nhàng đi.
Nàng lười nhác duỗi eo, thoải mái nói: "Ngày mai chính là hạng mục cuối cùng trong đại vây săn, đoàn đội Lưu Khách từ Địa cấp trở lên chia ra tạo lôi đài, bất kỳ ai cũng có thể lên đài khiêu chiến. Dựa theo cách nói thông dụng, đoàn đội bảo vệ được sân nhà sẽ giữ vững uy nghiêm, nếu thua sẽ bị nhục."
"Hai trận trước Long Nha đều tỏa sáng rực rỡ, trận cuối cùng Tiểu Ca nhi phải cố gắng rồi." Tư Mạch cười nói.
Long Nha bày quầy hàng, "thương phẩm" chồng chất xuất hiện khiến bao kẻ phải ngây ra.
Mộ Khinh Ca cười nói: "Đương nhiên, chàng thấy nên phái ai đi thủ lôi?"
Đôi mắt hổ phách của Tư Mạch chợt lóe, mỉm cười: "Ta thấy Hống không tồi!"
...
Hạng mục cuối cùng của đại vây săn cử hành ngay trên Nhật Mộ thảo nguyên.
Mặt trời vừa ló rạng, đã xuất hiện rất nhiều lôi đài của đoàn đội Lưu Khách. Đoàn đội Lưu Khách Địa cấp trở lên được dựng lôi đài, đội ngũ Lưu Khách dưới cấp Địa chỉ có thể hâm mộ.
Đại vây săn, trên thực tế là đại hội Lưu Khách giới, là thời khắc mọi người cùng vui chơi. Không có thể chế nghiêm khắc, cũng không có khen thưởng. Nhưng nếu ngươi xuất sắc, thì có thể tỏa sáng chói mắt ở Lưu Khách giới.
Lôi đài Long Nha ở cùng một nơi với Huyền Nguyệt, Bách Luyện, Cự Linh.
Tứ đại đoàn đội Thiên cấp ở bốn phương. Nơi của Long Nha vừa lúc là phương tây.
Nhật Mộ thảo nguyên gió nổi mây phun, cờ đội Long Nha thổi bay phất phới. Đầu rồng dữ tợn, hàm răng sắc nhọn tràn ngập uy nghiêm.
Trên lôi đài khác đều kín người.
Người được chọn lựa thủ lôi đều là tinh anh trong đội ngũ.
Thậm chí ở một số đoàn đội Địa cấp, người thủ lôi là đội trưởng thống lĩnh của họ.
Duy chỉ có lôi đài Long Nha là vắng vẻ không người, chỉ có một con thỏ xuẩn manh nằm sấp. Con thỏ hơi khác loài. Thân thể màu trắng, lỗ tai màu đen. Đôi mắt kim quang hời hợt như ngọn lửa thiêu đốt. Cổ nó còn tròng một kim hoàn, giống sủng vật được nữ tử nuôi dưỡng.
"Ê? Lôi đài Long Nha sao lại có một con thỏ?"
"Người thủ lôi đâu?"
"Thật là kỳ quái, lôi đài không thấy người thủ lôi, trái lại thấy một con thỏ! Ha ha ha ha..."
Dần dần bởi vì tò mò, mọi người đều tụ tập quanh lôi đài Long Nha chỉ chỉ trỏ trỏ Hống, ồn ào cười ha hả. Thật sự không trách bọn họ không có mắt nhìn, kiến thức không đủ, chỉ có thể đổ tại hình tượng Hống quá mức lừa gạt.
Ai có thể đoán được, dưới bề ngoài xuẩn manh lại ẩn chứa hung thú thủy tổ?
"Nhân loại đáng ch3t! Bản tôn muốn hút hết não các ngươi! Cư nhiên dám cười nhạo bản tôn! Còn có Mộ Khinh Ca! Cư nhiên bắt bản tôn ra thủ lôi để bị cười nhạo!" Hống rống giận trong lòng, kiêng kỵ kim hoàn trên cổ nên không dám biểu hiện bất mãn ra.
Nghĩ đến nó đường đường là Hống đại gia, lại bị lăn lộn đến tình trạng này? Truyền ra ngoài, nó còn có thể gặp thú sao?
Hiện tại nó ước gì có kẻ lên lôi đài chịu ch3t, để nó phát ti3t ít uất khí.
Không biết có phải do trời cao nghe thấy nó cầu nguyện không, thật sự có người lên lôi đài đứng đối diện nó.
Tầm mắt Hống chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng tại gương mặt cười cợt kia.
Người đứng trên lôi đài rung một chân, ánh mắt khinh miệt nhìn xuống Hống: "Thỏ con, ngươi xuất hiện ở lôi đài, chẳng lẽ là thủ lôi cho Long Nha?"
"Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi!" Hống hung hăng nói trong lòng.
Nhưng nó bị nam nhân nào đó cấm ngôn không cho nói chuyện.
"Nếu ngươi ở đây, vậy ta không khách khí. Nếu không cẩn thận đánh ch3t ngươi, ngươi cũng đừng oán ta!" Người nọ dứt lời, giơ nắm đấm lên.
"Rống!!!" Một tiếng vang lớn trên lôi đài Long Nha, chấn đến mọi người chóng mặt váng đầu, hốc mắt muốn nứt ra, cơ hồ không đứng vững.
Tất cả chỉ nhìn thấy có bóng người phun máu tươi bay ra khỏi lôi đài Long Nha, bắn về phương xa Nhật Mộ thảo nguyên.
Tình huống gì đây?
Đám đông kinh ngạc ngây ngốc, hóa đá tại chỗ.
Mà Hống thì chép miệng, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ: Quá gà!
Hoàn hồn, người đứng dưới lôi đài đều sôi nổi nhìn lên con thỏ trên kia. Ngay cả tỷ thí phụ cận cũng tạm dừng, nhìn sang bên này.
Một người trung niên Ngân cảnh tầng hai nhảy lên lôi đài.
"Rống!!!"
Lại gầm lên giận dữ, bây giờ ai nấy đều thấy rõ nơi phát ra tiếng rống là con thỏ nằm sấp trên lôi đài!
Ngay sau đó, người trung niên Ngân cảnh tầng hai cũng giống hệt người trước đó. Miệng phun máu tươi, hôn mê bay ra ngoài nơi nào đó trong Nhật Mộ thảo nguyên.
Mọi người hít một hơi, kinh hãi nhìn lên con thỏ xuẩn manh...