Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 854

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Rống!

Từng tiếng rống như sấm rền vang lên giữa Nhật Mộ thảo nguyên.

Hống khí phách quả thực xưng bá toàn bộ Nhật Mộ thảo nguyên. Nó vừa rống, khiến người ta sợ mất mật, người ở lôi đài khác không thể tỷ thí bình thường được nữa.

Trong doanh địa Long Nha, Bạch Li trông về phía xa, cười muốn rung eo: "Không thể tin được vị lão đại kia cũng có ngày hôm nay, Khinh Ca quá tuyệt vời!"

Có Hống trên lôi đài, ai có thể khiêu chiến thành công?

Chủ yếu là, một đời hung thú lẫy lừng cứ thế nghẹn khuất nằm trên lôi đài, quả thực khiến tâm nàng sung sướng, cảm thấy thù gì đó đều báo được rồi!

"Khinh Ca có nói đi đâu không?" Ngân Trần đứng bên cạnh hỏi.

"Không." Bạch Li trả lời ngắn gọn. Sau đó bĩu môi xùy xùy: "Có vị gia gia kia đi theo, chúng ta không cần lo lắng. Dù sao ngài đi có việc, ở đây đã có Mặc Dương xử lý."

Nghe xong, Ngân Trần xoay người rời đi.

Bạch Li sửng sốt, bật thốt lên: "Ngươi đi đâu thế?"

Ngân Trần đứng lại, hơi nghiêng đầu bảo: "Ta cảm giác sắp đột phá."

Ném lại lời này, hắn ngang nhiên rời đi.

Bạch Li chớp chớp mắt nhìn bóng lưng hắn, lát sau mới bất mãn hừ ra tiếng: "Làm như đặc biệt lắm, không chỉ mỗi ngươi sắp đột phá đâu."

...

Được Mạch đại gia cho ngự không phi hành, Mộ Khinh Ca rảnh rỗi thưởng thức ngắm cảnh đẹp.

Chỉ là tốc độ của Mạch đại gia quá nhanh, bất kể cảnh sắc nào đều chỉ như tia chớp chợt lóe, biến mất vô tung.

"Thành trì mà chàng nói cách Nhật Mộ thảo nguyên bao xa?" Mộ Khinh Ca hứng gió ngửa đầu hỏi.

Tư Mạch cúi đầu nhìn nàng, khẽ cười: "Nàng gấp vậy, không muốn chờ thêm mấy ngày, một hai cứ phải đi luôn bây giờ. May là chỗ kia không cách xa."

"Không xa là đối với chàng, hay đối với ta?" Mộ Khinh Ca nhăn mặt.

Tư Mạch cười nói: "Long Nha Vệ của nàng muốn đi bộ tới nơi đó, đại khái chỉ cần nửa tháng. Nếu dùng phi hành thú, đại khái một hai ngày là tới."

Một hai ngày? Vậy còn được.

Trong khoảng thời gian này, đoán chừng nàng sẽ ở Tây châu. Cách gần chút còn dễ bề liên lạc phối hợp.

Mộ Khinh Ca thầm gật đầu.

"Cứ bỏ họ lại Nhật Mộ thảo nguyên, nàng không lo lắng?" Tư Mạch nửa đùa.

Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói: "Có Hống ở đó, lo cái gì? Chàng đã nói tu vi của nó ở Kim cảnh tầng sáu, khắp Nhật Mộ thảo nguyên ai là đối thủ của nó được chứ? Huống chi còn có Mặc Dương, Ngân Trần, Bạch Li trông chừng, không xảy ra được chuyện gì. Đại vây săn đã xong, ta đương nhiên không thể lãng phí thời gian, phải nhanh chóng tới mục tiêu kế tiếp! Vạn nhất nơi chàng nói không khiến ta hài lòng thì sao?"

Tư Mạch bị chọc cười, nha đầu này rõ là gấp gáp muốn đi xem thành trì bỏ hoang kia, mới chuồn êm rời khỏi. Còn cố tình nói như lẽ đương nhiên.

"Tiểu Ca nhi yên tâm, nàng chắc chắn sẽ hài lòng." Tư Mạch tin tưởng mười phần.

Tư Mạch mang theo Mộ Khinh Ca phi hành nửa ngày, rốt cuộc đáp xuống một khu rừng.

"Ở đây?" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn quanh.

Khắp nơi đều là cây cối, làm gì có thành trì?

Tư Mạch giải thích: "Đường dưới chân nàng là đường núi thông đến nơi đó, hoang phế nhiều năm nên cỏ dại mới mọc lan tràn."

Mộ Khinh Ca khiếp sợ nhìn hắn, dư quang khóe mắt đụng phải cây cối um tùm, không nhịn được hỏi: "Thành trì kia rốt cuộc hoang phế bao lâu vậy?"

Tư Mạch nhẩm tính, đưa ra đáp án khiến Mộ Khinh Ca ngã ngửa: "Một vạn hai nghìn tám trăm sáu mươi hai năm."

CMN!

"Một vạn năm, nì má thành trì còn ổn không?" Mộ Khinh Ca mất hồn.

Nàng co rút khóe miệng hỏi Tư Mạch: "Chàng không định để ta xây mới lại thành trì cũ rích đó đấy chứ?" Ha hả, nàng không có hứng thú làm thợ xây đâu.

"Không cần phiền toái như vậy." Tư Mạch lại bình tĩnh như thường.

Hắn thuần thục dắt tay Mộ Khinh Ca, mang nàng đi vào sâu trong khu rừng.

Mộ Khinh Ca bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý để hắn kéo đi vào. Nàng đánh giá xung quanh, cây cối cao ngất có thể cung cấp không ít củi, thân cây và bùn đất tràn đầy rêu xanh. Ngửa đầu nhìn, cành cây rậm rạp che lấp bầu trời, chia tách phần lớn ánh dương chiếu vào.

Đi một lát, Mộ Khinh Ca chú ý tới ven đường có lát đá do nhân công làm bị cỏ xanh che đi, chỉ còn lại rêu xanh lan tràn.

Điều này nói lên ở đây đúng là có người ở, có lẽ như lời Tư Mạch nói, là một tòa thành khổng lồ.

"Tới rồi." Đột nhiên Tư Mạch lên tiếng.

Mộ Khinh Ca phục hồi tinh thần, tầm mắt hướng lên phía trước.

Cây cối vẫn sum suê nhưng trật tự hơn, dấu vết con đường càng thêm rõ ràng.

Lá xanh thưa bớt, ánh mặt trời loang lổ. Cuối đường nơi ánh mặt trời bện thành võng gây cản trở tầm mắt, cũng mở toang mọi thứ cách ly ra.

Không hiểu sao, Mộ Khinh Ca thả tay Tư Mạch, chậm rãi bước tới.

Tư Mạch nhìn nàng, không ngăn cản, chỉ an tĩnh đi theo. Đôi môi nhạt màu hơi giương lên ý cười như có như không.

Càng đến gần, tầm mắt Mộ Khinh Ca càng bị ánh nắng bao phủ. Thân thể như được đắm chìm dưới mặt trời.

Mà trong mắt Tư Mạch, nàng tựa như đi vào ánh dương, thân ảnh trở nên mơ hồ.

Dưới ánh sáng mãnh liệt, Mộ Khinh Ca không khỏi nhắm mắt lại. Nhưng nàng không dừng bước, vẫn cứ đi tới.

Khi nàng cảm giác mình ra khỏi chiếc võng mặt trời rồi, mới chậm rãi mở mắt ra...

Hình ảnh xuất hiện khiến nàng khiếp sợ đứng tại chỗ.

Phương xa bởi vì có người sống đi vào mà kinh động mấy con chim bay, cũng đánh vỡ sự im lặng nơi đây.

Thành trì! Một tòa thành vô cùng huy hoàng!

Hình dáng màu xám trắng chiếu vào con mắt Mộ Khinh Ca. Cho dù thành trì bị dây đằng bao vây, rêu xanh dính vào, nhưng vẫn không thể ngăn cản được mị lực của nó.

Dấu vết loang lổ như năm tháng ký ức lưu lại, không hề phá hư mỹ cảm, trái lại tăng thêm phần tang thương.

Sông đào bảo vệ thành trì đã sớm khô cạn, nhưng cầu treo vẫn còn. Đầu xiềng xích như con rồng trừng mắt hiển thị uy nghi.

Đôi chân Mộ Khinh Ca không khỏi di động thêm một bước.

Tư Mạch không biết khi nào đã đứng bên cạnh nàng, đôi mắt hổ phách nhàn nhạt quét mắt nhìn thành trì phía trước, nói với nữ tử đang xem đến nhập thần: "Có phải ngoài dự đoán hay không?"

Mộ Khinh Ca gật đầu theo bản năng, tầm mắt nàng bị hấp dẫn bởi cột đá ngoài thành.

Những cột đá đó cao lớn thẳng tắp, cần bốn người mới có thể ôm hết một vòng. Trên cột đá bị dây đằng xanh lục quấn quanh, che đi hoa văn điêu khắc tinh mỹ, khiến chúng nó như ẩn như hiện.

Mộ Khinh Ca ước lượng đại khái mỗi cột đá đều cao chừng mười trượng. Mà trên đỉnh mỗi cột đá đều có một con thần thú hoặc ngồi hoặc đứng hoặc ngủ bị dây đằng che đi.

"Cái này gọi là Thú Thủ Trụ, tổng cộng một trăm lẻ tám cột, điêu khắc một trăm lẻ tám thần thú và hung thú. Thành trì ở vạn năm trước, Thú Thủ Trụ không hiếm thấy, cơ hồ mỗi thành đều có mấy cột tượng trưng cho lực lượng bảo hộ. Nhưng có thể được hơn trăm cột, là rất hiếm có. Tiếc là sau vạn năm, phong tục này đã dần biến mất, bị mọi người quên đi. Cũng may ở đây còn bảo tồn hoàn hảo, Thú Thủ Trụ vẫn đứng sừng sững quanh thành trì, bảo hộ mảnh đất này." Thanh âm Tư Mạch vang lên bên tai Mộ Khinh Ca.

Hắn giải thích, khiến nàng càng thích Thú Thủ Trụ.

Bảo hộ...

Tín ngưỡng kiếp trước, và động lực kiếp này, không phải đều là vì thế sao?

Trong lòng mỗi người đều luôn có một thứ muốn toàn lực bảo hộ, nàng cũng không ngoại lệ.

"Đây rốt cuộc là thành trì gì? Vì sao lại bị bỏ hoang? Rồi vì sao được bảo tồn hoàn hảo khi đã qua vạn năm?" Mộ Khinh Ca liên tục tung ra nghi hoặc dưới đáy lòng.

Vốn nàng cho rằng sẽ nhìn thấy một tòa thành đổ nát thê lương. Không ngờ lại chân chính nhìn thấy tòa thành hoàn hảo, như chưa từng bị hoang phế.

"Nơi này từng gọi là Lạc Tinh Thành. Vì sao bị bỏ hoang thì phải lội ngược dòng về thời xa xưa. Nàng chỉ cần biết rằng, chủ nhân cũ nơi đây cũng là một nữ tử. Người đó dựa vào nỗ lực bản thân phát triển Lạc Tinh Thành trở thành tòa thành có lực ảnh hưởng với Trung Cổ Giới, thậm chí có thể chống lại Thần Điện khi ấy." Tư Mạch chậm rãi giải thích.

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn hắn, đáy mắt thanh thấu ngập tràn khiếp sợ: "Lạc Tinh Thành, nơi này cư nhiên từng huy hoàng như thế? Vậy nữ tử kia đâu? Vì sao lại mặc kệ tòa thành của mình bị bỏ hoang?"

Nàng ẩn ẩn cảm thấy tòa thành này có câu chuyện xưa không ai biết, mà kết cục về chuyện xưa kia không quá tốt.

Tư Mạch trầm mặc một lát, nhìn lên thành trì: "Cho dù nàng ấy cường đại, nhưng vẫn không thể tránh khỏi thất tình lục dục. Nàng ấy yêu một người không nên yêu. Vì hắn, nàng điên cuồng tu luyện, một lòng muốn đến đại lục Thần Ma, muốn cùng người trong lòng song túc song phi, không còn tâm tư quản thành trì. Sau đó rốt cuộc nàng ấy được như nguyện tới bên nam nhân kia, nhưng lại phát hiện nam nhân thề non hẹn biển cùng nàng ấy vậy mà cư nhiên sớm thê thiếp thành đàn. Mà nàng, cuối cùng trở thành thiếp phòng thứ tám mươi chín của hắn."

"..." Mộ Khinh Ca chau mày. Nàng không dự đoán được chuyện xưa sẽ là thế này.

Mà đồng thời, nàng dường như cảm nhận được cảm xúc Tư Mạch dao động.

"Nàng ấy ở bên nam nhân kia ba vạn năm, sinh nhi dục nữ cho hắn, dùng ba vạn năm muốn nam nhân thay đổi hoa tâm. Nhưng ba vạn năm, chỉ cho nàng ấy thấy được thiếp thất liên tục vào cửa. Rốt cuộc nàng nản lòng thoái chí, để lại hài tử, một mình trở về Lạc Tinh Thành. Nhưng Lạc Tinh Thành lúc ấy sau khi mất đi nàng, bị nhiều bên chèn ép, kéo dài hơi tàn. Nàng trở về cũng không thay đổi được gì, bởi vì qua vạn năm, Lạc Tinh Thành đã không còn là Lạc Tinh Thành nàng biết. Cuối cùng nàng tự thân phá hủy nơi đây, đuổi tất cả mọi người trong thành, huyết tẩy gia tộc lợi hại nhất ức hiếp Lạc Tinh Thành... Cuối cùng, dùng công kích tự sát, phá hủy một tòa Thần Điện." Tư Mạch nói xong, hơi thở tỏa khí lạnh.

Ngữ khí hắn vẫn bình tĩnh, nhưng Mộ Khinh Ca nghe ra sóng gió sau sự bình tĩnh ấy.

Mộ Khinh Ca nắm tay Tư Mạch, phát hiện tay hắn lạnh băng.

Cảm nhận độ ấm từ Mộ Khinh Ca, Tư Mạch tỉnh lại, nở nụ cười với nàng: "Ta không sao."

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, rất muốn hỏi chuyện xưa này có quan hệ với hắn không, nữ tử kia có quan hệ với hắn không.

Nhưng cuối cùng, vẫn không hỏi.

Tuy lời nói sau cùng của Tư Mạch không giải thích kết thúc của nàng ấy, nhưng Mộ Khinh Ca nghe ra được, nàng ấy đã ngã xuống. Cùng với Lạc Tinh Thành do một tay nàng tạo nên.

"Nơi này bảo tồn hoàn hảo là bởi vì lúc mới xây thành, dưới mặt đất để lại trận pháp khổng lồ phức tạp. Trận pháp có thể giữ cho thành trì không nát. Vô luận bị công kích gì đều không thể bị phá hủy. Đương nhiên nếu đến từ nhân vật lợi hại ở đại lục Thần Ma thì lại khác." Tư Mạch thu liễm cảm xúc, dời đề tài về.

Mộ Khinh Ca nghe đến ánh mắt sáng láng, tâm động không thôi.

Có trận pháp như vậy, nàng quả thực đã chiếm được vùng đất bất bại.

"Có thể ngăn cản công kích không?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Tư Mạch buồn cười lắc đầu: "Không phải là có thể ngăn cản công kích, chỉ là không khiến tòa thành bị tan nát dưới công kích ấy thôi. Đây là tâm huyết của nàng ấy, giống như hài tử của nàng ấy. Cho nên khi xây dựng, nàng ấy tìm đến tất cả đại sư trận pháp nghiên cứu ra làm thế nào mới có thể khiến thành trì của nàng không đổ."
Bình Luận (0)
Comment