Edit: Diệp Lưu Nhiên
Tang Thuấn Vương hừ lạnh một tiếng trách cứ: "Nương của các con là nữ nhi ta. Con sẽ không cho rằng ngay cả hài tử do nữ nhi mình sinh ra tên là gì cũng không biết?"
Sắc mặt Tang Tuyết Vũ lập tức tái nhợt, từ nhỏ nàng luôn không hiểu thấu tâm tư ngoại tổ phụ. Chỉ có thể chắc chắn tổ phụ có quan tâm đến tỷ đệ bọn họ, đến mẫu thân. Chỉ là, còn tỷ tỷ?
Một tỷ tỷ bị bỏ rơi ở Mộ phủ Lâm Xuyên chưa từng thấy mặt, ngoại tổ phụ sẽ có tâm trạng gì?
"Đi gặp nương con đi."
Thời điểm nàng không biết trả lời thế nào, Tang Thuấn Vương bỗng thả nàng đi.
Tang Tuyết Vũ gật đầu, xoay người rời khỏi.
Khi nàng nhấc một chân ra ngoài cửa, thanh âm Tang Thuấn Vương lại truyền tới: "Về sau có kẻ dám khinh bạc con, gi3t là được. Tang gia không thể so với trước, nhưng tiểu thư của Tang gia không phải ai cũng có thể khi dễ."
Sống lưng Tang Tuyết Vũ cứng đờ, hốc mắt ươn ướt.
Nàng cắn môi không cho mình khóc ra. Hít sâu một hơi áp xuống nội tâm phập phồng, đáp: "Vâng, ngoại gia gia!"
Tang Tuyết Vũ rời đi, tiếng bước chân dần biến mất trong thính giác Tang Thuấn Vương.
Sâu trong đôi mắt ông hiện lên thần sắc phức tạp, thở dài thì thầm: "Mộ Khinh Ca..."
...
Phủ đệ Tang gia khổng lồ có một góc hẻo lánh.
Sân viện nơi đó đã từng bị bỏ hoang.
Sau khi Tang Lam Nhược trở về từ Lâm Xuyên, thì biến thành nhà họ.
Đây không phải quyết định của Tang Thuấn Vương, là Tang Lam Nhược lựa chọn. Bà nói không muốn người ngoài làm phiền, cũng không muốn bị quấy rầy bởi tiếng ồn.
Cho nên Tang Thuấn Vương hạ lệnh không ai được phép bước vào đó nếu không có việc cần thiết.
Dần dần mười chín năm qua đi, nơi đó trở thành cấm địa Tang gia.
Mà Tang Lam Nhược tự giam mình, rất ít bước ra ngoài. Mỗi lần xuất hiện đều liên quan đến Mộ Liên Thành sống lại.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần dần lớn lên, đều là họ ra mặt giao tiếp người ngoài. Còn bà thì càng chuyên tâm ở trong viện bầu bạn cùng Mộ Liên Thành.
Tang Dực Trần bước vào tiểu viện, rời đi hơn một tháng, xém chút nữa không thích ứng kịp độ ấm trong nhà.
Nơi này rất lạnh, là nơi lạnh nhất của Tang gia, hoặc là nói toàn bộ Phù Sa Thành.
Bởi vì dưới tiểu viện này có một hầm băng, di thể phụ thân được đặt ở đó. Mỗi ngày mẫu thân đều đợi dưới đấy rất lâu.
Tang Dực Trần rùng cả người, thích ứng xong rồi mới vào phòng.
"Nương, con đã về!" Tiến vào phòng, Tang Dực Trần hô lớn.
Nhưng trong phòng không có ai đáp lại.
"Nương?" Tang Dực Trần đi tìm một vòng, xác định bên trong không có ai mới bất đắc dĩ. Hắn cầm chặt hộp Địa Hoàng Đan đi vào phòng mẫu thân.
Lối vào hầm băng nối liền với phòng mẫu thân.
Thuần thục mở cửa mật thất, đi xuống bậc thang, khí lạnh thấm người không ngừng tới gần khiến chân người ta cứng đờ.
Tang Dực Trần vận chuyển linh lực trong cơ thể để xua tan hàn khí, vào nơi sâu nhất trong hầm băng.
Mới vừa tới gần, hắn đã nghe thấy thanh âm mẫu thân truyền ra...
"Liên Thành, chàng ngủ rất lâu rồi. Chàng mà không tỉnh nữa, thiếp sẽ già mất."
Đôi mắt Tang Dực Trần thoáng qua tia đau lòng, thả chậm bước chân.
Xuống bậc thang, hắn thấy phụ thân nằm lên khối huyền băng ngàn năm, còn thấy cánh tay phụ thân đang được mẫu thân hắn lau cẩn thận.
Thật ra phụ thân nằm ở đây căn bản không bị dính bụi.
Nhưng mẫu thân cố chấp cho rằng gió cát Phù Sa Thành quá lớn, sợ phụ thân ngại bẩn nên cơ hồ mỗi ngày đều chà lau thân thể cho phụ thân.
Sau đó thì nói lời tương tự vậy.
Nhiều năm qua đi, bà luôn lặp lại, chưa từng từ bỏ.
"Nương." Tang Dực Trần hô một tiếng.
Nữ tử đưa lưng về phía hắn, động tác trên tay dừng lại. Chậm rãi chuyển mắt lộ ra gương mặt khiến người ta kinh diễm.
Không thể không nói, nữ nhân có thể sinh ra Mộ Khinh Ca, Tang Tuyết Vũ, Tang Dực Trần, tuyệt đối sẽ không xấu! Chỉ là màu da trên dung mạo tuyệt sắc kinh diễm quá độ nhợt nhạt và tiều tụy.
Tang Lam Nhược nhìn thấy Tang Dực Trần, hơi mỉm cười rồi gọi hắn: "Tới đây."
Tang Dực Trần đi đến phía trước, ngồi xổm bên cạnh cha nương.
Dung nhan phụ thân khi ngủ vẫn trước sau như một. Mà mẫu thân thì càng thêm tiều tụy.
Tang Lam Nhược kéo tay Tang Dực Trần, nhìn về phía Mộ Liên Thành: "Liên Thành, Dực Trần của chúng ta đã trở lại. Có muốn nghe con nó kể chuyện thú vị bên ngoài không?"
Nói xong, bà lại quay đầu nhìn Tang Dực Trần: "Mau kể cho cha con nghe, lần này ra ngoài gặp được chuyện gì? Có gặp rắc rối không?"
Tang Dực Trần đau lòng nhìn mẫu thân, mím chặt đôi môi run rẩy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mẫu thân, hắn quay đầu nhìn phụ thân. Bí mật trong lòng rốt cuộc không thể che giấu, càng không đợi được Tang Tuyết Vũ trở về: "Cha, lần này con ra ngoài, gặp được tỷ tỷ. Tỷ tỷ của con và Tuyết Vũ tỷ, Mộ Khinh Ca!"
Choang!
Chậu nước bên cạnh Tang Lam Nhược rơi xuống, nước bắn vào hầm băng kết thành hoa băng.
Bà trừng lớn mắt tràn đầy khiếp sợ và kích động, hô hấp dồn dập: "Con nói cái gì? Con nói con gặp ai?"
Y phục Tang Dực Trần bị mẫu thân lôi kéo, bắt hắn nhìn mình.
Tầm mắt Tang Dực Trần dừng trên tay Tang Lam Nhược, bàn tay bị đông lạnh đến sưng đỏ khiến hắn cực kỳ đau lòng. Hắn nâng Tang Lam Nhược dậy khỏi mặt đất lạnh băng, nói: "Nương, chúng ta ra ngoài trước, ra ngoài rồi nói."
"Không! Ta muốn con ở đây nói rõ ràng trước mặt ta và cha con, con gặp ai?" Tang Lam Nhược cố chấp.
Tang Dực Trần hiểu tính tình mẫu thân mình, đành phải mở miệng: "Con gặp tỷ tỷ, Mộ Khinh Ca. Tỷ ấy từ Lâm Xuyên tới đây!"
Thân ảnh Tang Lam Nhược lảo đảo, phảng phất toàn bộ sức lực bị rút cạn.
"Nương!" Tang Dực Trần vội đỡ lấy bà sợ ngã.
"Hài tử, hài tử của ta... hài tử số khổ của ta... ta xin lỗi con... Ca nhi..." Tang Lam Nhược bám chặt tay Tang Dực Trần, thống khổ gào khóc.
Phảng phất áp lực tưởng niệm và áy náy đè nén trong nội tâm mười mấy năm, lập tức bị đánh tan.
...
Khi Tang Tuyết Vũ về đến nhà, thấy Tang Lam Nhược ngồi ở ghế yên lặng rơi lệ. Trong tay gắt gao cầm chặt đôi giày trẻ con, vẻ mặt thẫn thờ.
Nàng biết đôi giày kia, mẫu thân nói tỷ tỷ Mộ Khinh Ca khi còn nhỏ đã từng xỏ qua. Năm đó mẫu thân rời khỏi Mộ phủ, tỷ tỷ từng khóc bám theo. Rơi vào đường cùng, mẫu thân đành cầm đôi giày của nàng, nói rằng chờ bà trở về, sẽ tự mình xỏ giày cho nàng.
Tang Dực Trần chân tay luống cuống đứng ở một bên.
Thấy Tang Tuyết Vũ trở về, hắn như gặp được cứu tinh vội vàng chạy tới.
"Nương sao vậy?" Tang Tuyết Vũ vội vàng hỏi.
Tang Dực Trần chột dạ: "Đệ... đệ kể chuyện lão đại cho cha nương rồi."
"Đệ!" Tang Tuyết Vũ trừng mắt, tức giận đến giậm chân: "Đệ biết bây giờ nương không thể chịu k1ch thích nữa, sao có thể nói thẳng ra hả? Bảo đệ chờ ta, nghe không hiểu à?"
"Đệ... thì chẳng phải sớm muộn cũng sẽ kể sao." Tang Dực Trần ủy khuất.
Tang Tuyết Vũ hung hăng liếc xéo hắn, thả nhẹ bước chân tới chỗ Tang Lam Nhược. Quỳ gối trước mặt bà, đôi tay đặt lên đùi bà, ngẩng đầu hô: "Nương..."
Nữ nhi gọi khiến Tang Lam Nhược hoàn hồn. Giọt lệ tẩm hốc mắt hồng nhìn chằm chằm Tang Tuyết Vũ, thanh âm khàn khàn: "Tuyết Vũ, tỷ tỷ con có phải đang trách ta, oán ta, hận ta."
Tang Tuyết Vũ vội lắc đầu, âm thầm quay đầu nhìn về phía Tang Dực Trần. Tang Dực Trần vội xua tay, ý bảo mình chưa nói gì cả, chỉ nói cho mẫu thân rằng mình gặp được tỷ tỷ mà thôi.
Thu hồi tầm mắt, Tang Tuyết Vũ nhẹ giọng nói: "Nương, sao có thể chứ? Tỷ tỷ vốn định đi cùng chúng con trở về gặp nương, chỉ là có vài chuyện quan trọng cần xử lý nên sẽ tới Phù Sa Thành trễ chút."
Tang Lam Nhược chậm rãi lắc đầu, biểu tình chua xót. Bà nắm chặt đôi giày nhỏ, sâu kín nói: "Ta từng đáp ứng chờ ta về sẽ xỏ giày cho nó. Nhưng... bây giờ chắc nó không thể xỏ vừa rồi."
"Nương!" Tang Tuyết Vũ mũi chua xót.
"Ngay cả ta còn không thể tha thứ cho mình, nó sao có thể không trách ta?" Tang Lam Nhược không ngừng lắc đầu, thanh âm khàn khàn tràn đầy khổ sở.
"Nương, đừng suy nghĩ nữa. Chờ tỷ tỷ tới, chúng ta cùng cầu tỷ ấy tha thứ." Tang Tuyết Vũ khuyên nhủ: "Nương, con mang Địa Hoàng Đan từ Vô Cực phủ tới, chúng ta đưa cho cha ăn trước được không."
"Địa Hoàng Đan?" Tang Lam Nhươc nghe đến cái tên này, đôi mắt đầy tử khí mới khôi phục một tia sinh cơ.
Bà chậm rãi gật đầu đứng lên.
Tang Dực Trần vội nói: "Nương, hay để con đi."
Hắn thật sự không đành lòng mẫu thân phải chịu rét lạnh thấu xương. Vốn hắn cảm thấy mình nói cũng vô ích, bởi vì mẫu thân cũng sẽ không để người khác chăm sóc phụ thân, cho dù là con cái.
Nhưng lúc này sau khi nghe Tang Dực Trần nói, bà lại ngồi xuống, gật đầu.
Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần bất ngờ nhìn nhau. Người sau nhanh chóng chạy về hầm băng, sợ mẫu thân đổi ý. Mà Tang Lam Nhược thì nắm chặt tay Tang Tuyết Vũ, thanh âm run rẩy hỏi: "Kể cho ta nghe tỷ tỷ con đi, nó trông thế nào? Có sống tốt không?"
"Thì ra mẫu thân muốn biết chuyện của tỷ tỷ luôn bây giờ." Tang Tuyết Vũ thầm nghĩ.
...
Màn đêm buông xuống, Phù Sa Thành an tĩnh lại.
Thật sự là do gió cát ban đêm còn nhiều hơn ban ngày, nên không ai nguyện ý muốn ra ngoài hứng gió.
Người phái đi tìm hiểu tin tức đã trở về, bẩm báo Mộ Bằng.
Nghe xong, sắc mặt Mộ Bằng có chút khó coi, nhanh chóng đi vào phòng Mộ Thần.
"Ngươi là nói, có người tuyên bố nhiệm vụ tìm kiếm Lạc Phong ở Lưu Khách thị tộc?" Nghe xong Mộ Bằng hội báo, sắc mặt Mộ Thần cũng trầm xuống.
Mộ Bằng gật đầu: "Người phái đi trở về có báo là bức họa Thiếu chủ bị treo trong phòng nhiệm vụ tìm người ở Lưu Khách thị tộc. Phàm là có thể cung cấp manh mối đều sẽ được thưởng."
"Là ai muốn tìm Lạc Phong?" Mộ Thần đứng lên bước tới gần cửa sổ. Cách màn che mỏng manh nhìn lên bóng đêm Phù Sa Thành.
"Không biết. Nhưng chúng ta bỏ tiền ra hỏi thì được biết, nghe nói người tuyên bố tin tức là một nữ tử trẻ tuổi." Mộ Bằng đáp.
"Nữ tử trẻ tuổi? Nàng tìm Lạc Phong làm gì? Chẳng lẽ có liên quan đến Khinh Ca thiếu chủ? Ta nhớ bên cạnh hắn có khá nhiều nữ tử trẻ tuổi." Mộ Thần suy đoán.
Mộ Bằng không nghĩ ra: "Nhưng Khinh Ca thiếu chủ tìm Thiếu chủ của chúng ta làm gì?"
Đúng vậy! Mộ Khinh Ca tìm Mộ Lạc Phong làm gì? Muốn tìm, cũng phải là bọn họ chủ động tìm đối phương mới đúng!
Mộ Thần nghĩ không ra.
"Có cần đi hỏi Thiếu chủ không? Nói không chừng hắn biết là ai tìm hắn, vì sao lại tìm hắn?" Mộ Bằng đề nghị.