Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 868

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Thần chậm rãi lắc đầu: "Trước tiên không cần nói cho hắn. Ngươi phái người tiếp tục tra, xem rốt cuộc là ai muốn truy Lạc Phong. Tìm thấy đối phương thì hỏi rõ ngọn nguồn, rồi chúng ta sẽ nói hắn sau. Nếu không phải đại sự gì, các ngươi giải quyết là được, không cần kinh động hắn."

"Vâng!" Mộ Bằng đáp.

Nói đến chuyện Thiếu chủ nhà mình, Mộ Bằng lại nói: "Đại trưởng lão, còn có tin tức tiếp theo là về Khinh Ca thiếu chủ."

"Ồ?" Mộ Thần chỉ tùy ý sai Mộ Bằng tìm hiểu tin tức Mộ Khinh Ca. Không thể ngờ được Lưu Khách thị tộc thực sự có tin tức Mộ Khinh Ca.

Mộ Bằng gật đầu, thần sắc phức tạp: "Trước đó không lâu, đại vây săn dành cho giới Lưu Khách cử hành ở Nhật Mộ thảo nguyên. Khinh Ca thiếu chủ xuất hiện ở đó, nhất minh kinh nhân!"

Tròng mắt Mộ Thần bỗng chốc co rụt lại. Ánh mắt của Mộ Bằng khiến hắn bỗng nhiên nhảy dựng.

"Nghe nói, đoàn đội Long Nha chỉ trong vòng nửa năm đã lên tới cấp bậc Thiên cấp Lưu Khách chính là thủ hạ của hắn. Hơn nữa hắn vì Tang Tuyết Vũ nổi lên cuộc tỷ thí với thiếu chủ Doanh gia và thiếu chủ Cơ gia, toàn thắng. Thêm nữa, trong tay hắn có một con linh thú cực kỳ cường hãn, nhìn trông vô hại nhưng chỉ cần gầm lên là có thể đánh bại cả Ngân cảnh tầng sáu. Tóm lại thanh danh thiếu chủ Khinh Ca hiện giờ cực kỳ vang dội ở Lưu Khách giới và rất nhiều gia tộc." Mộ Bằng nói.

"Ngươi nói thiếu chủ Doanh gia và thiếu chủ Cơ gia, chính là Cơ Nghiêu Họa đệ nhị và Doanh Trạch đệ tứ Thanh Anh Bảng?" Mộ Thần kinh hãi hỏi.

Mộ Bằng gật đầu.

Mộ Thần thất thanh: "Sao có thể? Doanh gia mang huyết mạch Cự lực, tu vi Doanh Trạch ít nhất phải trên Ngân cảnh tầng bốn. Mà Cơ Nghiêu Họa càng khó lường hơn, mang huyết mạch ngự phong của Cơ gia cực kỳ nồng đậm, cộng thêm tu vi càng đứng trên Doanh Trạch! Hắn sao có thể là đối thủ của họ?"

"Đây là sự thật." Mộ Bằng cười khổ: "Nhưng không tính là tỷ thí chính thức. Thi đấu với Doanh thiếu chủ là hai bên thống nhất lấy ba chiêu là hạn định, nếu Khinh Ca thiếu chủ có thể tiếp được ba chiêu của Doanh thiếu chủ mà không ch3t, vậy tính là thắng. Còn tỷ thí với Cơ thiếu chủ, chính là trong vòng ba trăm chiêu phải đả thương Cơ thiếu chủ đã áp xuống tu vi tương đương."

"Thật là khó lường." Mộ Thần thở dài: "Cự lực của Doanh gia, đến cả chúng ta phải tránh đi mũi nhọn. Hắn vậy mà có thể đỡ được ba chiêu không ch3t. Mà Cơ Nghiêu Họa... cho dù áp chế cảnh giới bằng trình độ, chênh lệnh giữa hai người vẫn không thể đền bù."

"Nghe nói... nghe nói..." Mộ Bằng do dự: "Nghe nói trong trận chiến với Cơ thiếu chủ, Khinh Ca thiếu chủ dùng tay không bẻ gãy binh khí của Cơ thiếu chủ, một thanh Thần khí."

Mộ Thần hít sâu một hơi!

Mộ Khinh Ca mang đến quá nhiều chấn động cho hắn. Thậm chí hắn có chút hối hận, hối hận không được tận mắt nhìn thấy hình ảnh đó.

Mộ Thần và Mộ Bằng nhìn nhau cười khổ. Ngay từ đầu người mà bọn họ không để vào mắt, lại một lần nữa đổi mới nhận thức của họ, khiến bọn họ lại thêm một lần sinh ra cảm giác hối hận với lựa chọn của mình.

Bọn họ thậm chí còn ngượng ngùng suy nghĩ, nếu để Mộ Lạc Phong đi đánh nhau với Doanh Trạch và Cơ Nghiêu Họa, vậy kết cục sẽ thế nào.

Đả kích! Quá đả kích!

Sự tồn tại của Mộ Khinh Ca chính là chuyên môn đả kích Mộ Lạc Phong.

"Đại trưởng lão, nghe nói nguyên nhân Khinh Ca thiếu chủ tỷ thí với Doanh thiếu chủ và Cơ thiếu chủ đều có liên quan tới tiểu thư Tang Tuyết Vũ. Mà có người nói bọn họ lúc ở đại vây săn rất thân mật. Chẳng lẽ Khinh Ca thiếu chủ cũng có ý với tiểu thư Tuyết Vũ?" Mộ Bằng suy đoán.

Mộ Thần được nhắc nhở.

Hắn rùng mình, nói với Mộ Bằng: "Chúng ta không thể thua nữa. Sáng sớm mai chúng ta đi Tang gia trước, định hôn sự xuống."

Mộ Bằng gật đầu hiểu rõ, rời khỏi phòng Mộ Thần.

...

Sao trời dần lặn, bình minh mọc lên.

Phù Sa Thành bắt đầu khôi phục náo nhiệt. Chỉ là cát vàng vẫn bay đầy trời khiến người ngoài không thích ứng nổi.

Mộ Lạc Phong liên tục phất tay áo che đi gió cát.

Mộ Thần nhìn mà nhíu mày.

Tới Tang gia, cánh cửa dày nặng cổ xưa rốt cuộc khiến Mộ Lạc Phong gợi lên tia hứng thú. Gã thả tay áo, cười nói với Mộ Thần: "Cuối cùng cũng ra dáng Cổ tộc."

"Lạc Phong, đi vào đừng nói gì lung tung." Mộ Thần cảnh cáo.

Đáy mắt Mộ Lạc Phong xẹt qua tia âm trầm khi bị răn dạy. Tươi cười khiêm tốn tiếp thu, chắp tay với Mộ Thần: "Đã biết, Tộc thúc."

Mộ Thần chậm rãi gật đầu, mới nói với Mộ Bằng: "Trình bái thiếp đi."

Mộ Bằng lấy bái thiếp ra bước tới đại môn Tang gia.

...

Trong tiểu viện hẻo lánh Tang gia, Tang Lam Nhược đươc Tang Dực Trần và Tang Tuyết Vũ bầu bạn, miễn cưỡng dùng bữa sáng. Tối qua bà cả đêm không ngủ, nghe Tang Tuyết Vũ miêu tả về Mộ Khinh Ca, bà thật sự không muốn chậm trễ chút nào, muốn đi gặp hài tử của mình. Cho dù nó hận bà cũng được, oán bà cũng tốt, bà chỉ muốn tận mắt nhìn một cái.

Buổi sáng, đôi mắt Tang Lam Nhược đều đỏ hồng. Biểu cảm vẫn tiều tụy như thế, nhưng có chút sinh cơ hơn trước.

Một nhà ba người bình tĩnh dùng bữa sáng, ngoài viện chợt truyền đến thanh âm cầu kiến.

Tang Tuyết Vũ thả thìa cháo xuống, bảo Tang Dực Trần: "Đi xem là ai."

Tang Dực Trần đứng dậy ra ngoài viện.

Một lúc sau, dẫn vào một đệ tử Tang gia. Tuổi người nọ tương đương Tang Tuyết Vũ, Tang Dực Trần. Hắn đi vào chỉ đứng ngoài sân, nói với Tang Lam Nhược trong phòng: "Học Chi gặp qua cô cô."

Tang Lam Nhược buông chén đũa, bà không quá thích nghi với kiểu xã giao này, nhưng vẫn cố mỉm cười: "Học Chi? Ngươi là tôn nhi của Tam thúc."

"Hồi cô cô, đúng vậy." Tang Học Chi rũ mắt.

Tang Lam Nhược mỉm cười: "Ngươi tới đây là có chuyện gì?"

Tang Học Chi ngẩng đầu, trả lời: "Học Chi đến đây theo lệnh của gia chủ. Sáng sớm nay ngoài cửa có một nhóm người trình bái thiếp cầu kiến gia chủ. Sau khi gia chủ thấy bái thiếp thì bảo con tới đây, nói là thỉnh cô cô dẫn theo muội muội Tuyết Vũ và đệ đệ Dực Trần tới sảnh chính."

"Có người cầu kiến, vì sao bảo ta đi?" Tang Lam Nhược nhíu mày, thật sự không muốn ra khỏi đây.

Tang Tuyết Vũ ý thức được gì, đứng lên hỏi: "Học Chi ca, huynh có biết người đến cầu kiến mang họ gì không?"

Tang Học Chi nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Hình như ta nghe thấy gia chủ lẩm bẩm một câu, họ Mộ cầu kiến..."

"Họ Mộ!" Tang Lam Nhược đột nhiên đứng lên. Thậm chí làm đổ bát cháo khiến cháo chảy ra bàn. Phản ứng của bà kích động hơn ai khác, khiến Tang Học Chi rất kinh ngạc.

"Có phải là nó tới không? Ta... bộ dạng ta thế này sao đi gặp nó được?" Tang Lam Nhược hoảng loạn sửa sang tóc tai, nhìn về phía Tang Tuyết Vũ.

"Nương!" Tang Tuyết Vũ bắt lấy tay mẫu thân, cưỡng ép bà bình tĩnh lại. Nói: "Chúng ta đi sảnh chính trước đi."

Nội tâm nàng cũng rất kích động, nàng không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ đến Tang gia nhanh vậy.

Nàng nhìn về phía Tang Dực Trần, ánh mắt người sau kích động không thua gì nàng. Thậm chí còn gấp gáp nôn nóng muốn chạy tới sảnh chính.

"Được được! Chúng ta qua đó." Tang Lam Nhược thì thầm. Sau đó lại không yên tâm hỏi: "Ta có ổn không? Ta già hơn trước nhiều rồi, nó còn nhớ ta không?"

Tang Tuyết Vũ mỉm cười: "Nương giống thời còn trẻ, không hề thay đổi chút nào."

Trấn an xong Tang Lam Nhược, Tang Tuyết Vũ mới đỡ bà ra khỏi phòng. Lúc tới gần Tang Học Chi, hắn chỉ cảm thấy hàn khí xông tới, không nhịn được lui ra sau một bước.

Cái lui này, khiến Tang Dực Trần nhíu mày.

Tang Lam Nhược cười miễn cưỡng: "Học Chi, dọa sợ ngươi."

Tang Học Chi nhanh chóng lắc đầu: "Không phải, cô cô. Là Học Chi không đứng vững." Hắn liếc nhìn Tang Lam Nhược, rũ mi nói: "Từng nghe phụ thân nói qua, mỹ mạo cô cô khó ai sánh bằng. Hôm nay Học Chi may mắn được thấy, vẫn bị dung mạo cô cô kinh diễm, thất lễ."

Hắn kịp thời vãn hồi khiến tâm tình khẩn trương của Tang Lam Nhược thả lỏng chút, cũng xua tan lệ khí giữa trán Tang Dực Trần.

Tang Lam Nhược không xấu, trái lại, bà rất đẹp. Chỉ là hằng năm bà luôn ở dưới hầm băng cùng người ch3t, dẫn tới toàn thân đều tỏa ra hàn khí và tử khí.

"Chúng ta đi thôi." Tang Lam Nhược nói.

Tâm bà đã lâu rồi không nhảy lên. Bà muốn mau chóng được gặp Mộ Khinh Ca, rồi lại có chút sợ sệt. Bà có vô số chuyện muốn nói với nó, rồi lại không biết nên nói từ đâu.

Đủ loại tâm tình mâu thuẫn phức tạp dày vò bà, khiến thân mình bà hơi run rẩy.

Cách xa nhiều năm, Tang Lam Nhược lại xuất hiện ở Tang gia.

Bà được Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đỡ tới sảnh chính, lúc đi qua các nơi khác trong Tang gia, không ít người đều tò mò nhìn sang. Đối với cái tên Tang Lam Nhược, trong Tang gia không ai là không biết. Nhưng người này lại rất xa lạ với họ, đặc biệt là lứa trẻ tuổi.

Thiên chi kiêu nữ Tang gia năm đó, dung mạo thiên phú huyết mạch đều là kiêu ngạo của tộc nhân. Cuối cùng bởi vì một nam nhân ở Lâm Xuyên cằn cỗi mà yên lặng lui xuống.

Khi ba người vào sảnh chính, bên trong đã có không ít người.

Người Tang Lam Nhược quen nhất là phụ thân đang ngồi ở chủ tọa. Áng chừng lần gần nhất gặp phụ thân là vào năm năm trước.

Vừa mới trở về, phụ thân còn thường xuyên bầu bạn với bà, sau đó số lần dần giảm bớt.

"E là phụ thân đã hết hy vọng vào đứa con gái bất hiếu là ta đây. Mà ta thì sao lại không có oán giận với người chứ?" Tang Lam Nhược bái kiến phụ thân, tâm tình vô cùng phức tạp.

Trái phải Tang Thuấn Vương là hai nam tử trung niên, Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão Tang gia.

Ghế ngồi cho khách nhân, có bốn năm người.

Tầm mắt Tang Lam Nhược rời khỏi phụ thân, bay thẳng đến ghế ngồi khách nhân, dừng ở người thanh niên trẻ tuổi nhất trong đó.

Tuyết Vũ từng nói Ca nhi vẫn còn đeo huyễn khí do bà để lại, dùng thân phận nam nhi gặp người.

Trong bốn năm người đó chỉ có người này là tương đương tuổi Ca nhi.

Nhưng...

Kích động trong mắt Tang Lam Nhược hóa thành nghi hoặc. Mặt mũi thanh tú có chút kiêu căng hoàn toàn khác với Ca nhi trong trí nhớ bà.

Hơn nữa tai trái không thấy đeo huyễn khí!

"Không phải!" Giọng nói thất vọng của Tang Tuyết Vũ truyền đến tai Tang Lam Nhược. Thanh âm không rõ, bà nghe được.

Quả nhiên không phải!

Tang Lam Nhược thấy vậy thất vọng. Nếu không phải người bà muốn gặp, vậy bà không muốn tiếp tục ở đây nữa.

Nhưng bà còn chưa đi, đã nghe thấy thanh âm phụ thân truyền đến: "Lam Nhược, vào ngồi đi."

Tang Lam Nhược dẫn theo hai đứa con đứng ở cửa. Tang Thuấn Vương lên tiếng khiến tầm mắt mọi người đều nhìn sang bà. Mộ Lạc Phong cũng không ngoại lệ.

Vốn gã còn đang thất thần nhìn sang, lập tức sửng sốt ngạc nhiên khi thấy Tang Lam Nhược và Tang Tuyết Vũ. Còn Tang Dực Trần thì bị gã tự động xem nhẹ.

Đẹp! Thật đẹp!

Quả thực đẹp không sao tả nổi!

"Hai mỹ nhân đều xinh đẹp hấp dẫn, một người tuy lớn tuổi nhưng lại càng có ý thành thục. Nếu có thể ôm cả hai mỹ nhân lớn nhỏ vào lòng, thật tốt biết bao!" Mộ Lạc Phong suy nghĩ đáng khinh.

"Việc của gia chủ, một phụ nhân như ta ở lại làm gì?" Tang Lam Nhược nhàn nhạt nói, định xoay người rời đi.

Bà muốn chạy, Mộ Lạc Phong sốt ruột đứng lên. Cặp mắt nhìn chằm chằm dáng người thướt tha của Tang Lam Nhược, quả thực không thoát ra được. Mà dư quang khóe mắt còn liên tục tia tới chỗ Tang Tuyết Vũ.

"Ngươi nhìn cái gì!" Tang Dực Trần đã sớm nhận ra tầm mắt Mộ Lạc Phong, không nhịn được đứng ra che chắn mẫu thân và tỷ tỷ.

Đang thưởng thức mỹ nhân bị người ngăn cản, ánh mắt Mộ Lạc Phong trầm xuống.

Lúc này, Tang Thuấn Vương lại mở miệng: "Lam Nhược, vị này là Mộ công tử Mộ Lạc Phong, tới cầu thú Tuyết Vũ." Ban đầu ông tưởng là ngoại tôn nữ chưa từng gặp kia. Lúc gặp mặt, thấy đối phương báo tên họ và mục đích đến, ông mới biết mình lầm. Nhưng mục đích của đối phương cũng có quan hệ với mẹ con Tang Lam Nhược.

"Cái gì! Hắn muốn cưới Tuyết Vũ? Hắn xứng sao?" Tang Lam Nhược và Tang Tuyết Vũ giật mình chưa kịp mở miệng. Tang Dực Trần đã giãy nảy phản đối!
Bình Luận (0)
Comment