Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Thiếu chủ, chuyện này..." Mộ Thần trừng lớn mắt, mồm miệng không rõ nhìn về phía khe nứt.
Vốn chỉ là khe nứt nhỏ, sau trận động đất cư nhiên biến thành khe nứt lớn vừa đủ một người đi, tựa như cánh cửa mở ra.
Cánh đồng tuyết yên lặng trở lại, động tĩnh lớn vừa rồi chính là để "mở cửa".
Mộ Khinh Ca mím môi, đi vào khe nứt.
Người còn lại gắt gao theo sát, không dám có nửa phần lơi lỏng.
Đến gần, mọi người mới phát hiện khe nứt vòng vèo quanh co, có bậc thang kéo dài xuống dưới. Bậc thang óng ánh màu như được làm từ khối băng, đặt chân xuống có thể chiếu ảnh ngược bóng người.
Xung quanh bậc thang là động băng trải dài, thạch băng đứng sừng sững đủ loại hình thù kỳ quái. Bậc thang không biết thông đến nơi nào, tóm lại liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối.
Ngoại trừ bậc thang không còn đường nào khác, khi mọi người do dự, Mộ Khinh Ca dẫn đầu cất bước xuống bậc thang.
Chân vừa đặt xuống, toàn bộ bậc thang như run rẩy, quang hoa lóe sáng càng trở nên rắn chắc. Nàng hết sức chăm chú nhìn dưới chân, từng bước một đi xuống.
Bốn người theo sát nàng.
Khi tất cả đều vào, khe nứt chợt hợp lại khôi phục về ban đầu.
Thanh âm "đóng cửa" dẫn tới năm người dừng chân quay đầu nhìn.
Tuy đóng cửa, nhưng trong động vẫn rất sáng ngời. Băng thạch lấp lánh ánh sáng trong suốt.
"Thiếu chủ, để ta đi trước."
Mộ Khinh Ca định tiếp tục đi xuống, Mộ Thần chủ động nói.
Nói xong, không đợi Mộ Khinh Ca có nguyện ý hay không, hắn đã lách qua nàng đứng đằng trước.
"Đi thôi." Mộ Khinh Ca rũ mắt, phân phó.
Năm người tiếp tục đi, bậc thang lúc cao lúc thấp, nhưng vẫn kéo dài đi xuống. Càng đi, nhiệt độ không khí càng thấp. Đột nhiên một hắc động xuất hiện trước mặt họ, bậc thang kéo dài tới hắc động, không nhìn thấy cuối.
"Thiếu chủ!" Mộ Thần dừng lại, quay đầu nhìn Mộ Khinh Ca, chờ nàng phân phó.
Mộ Khinh Ca ngưng mắt nhìn hắc động sâu hút. Trong động thổi ra khí lạnh không ngừng, lớp băng xung quanh cũng phiếm màu sắc u lam.
" Nguyên Nguyên." Mộ Khinh Ca khẽ gọi.
Nguyên Nguyên lập tức hiểu ý. Búng tay bốn lần, bốn đóa lửa phừng lên, nhiệt độ nóng như mặt trời tức thì xua tan khí lạnh.
Nguyên Nguyên vung tay cho bốn đốm lửa bay tới bốn người còn lại, độ ấm vừa vặn có thể bao phủ bọn họ, bảo vệ họ không bị hàn khí ăn mòn. Lại có thể chiếu sáng tầm mắt họ, thấy rõ ràng con đường phía trước.
Mộ Thần và Mộ Bằng thấy vậy đều vui mừng.
"Tiếp tục đi, ta muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc thông đến đâu!" Mộ Khinh Ca trầm giọng nói.
...
Nhóm Mộ Khinh Ca vào khe nứt nửa ngày, Mộ Thiên Âm mới mang theo ba tên thuộc hạ đi tới vách đá.
Thế giới vẫn trắng xóa khiến họ không nhìn ra được manh mối. Trận động đất đã che đi dấu vết từng có người tới.
"Thiếu chủ, Thiên Lộc giả có nhắc nhở gì không? Nếu không có, vậy chúng ta cứ tiếp tục tìm đại, sợ là..." Một người trong đó gan lớn nói.
Mộ Thiên Âm đương nhiên hiểu đạo lý này.
Hắn trầm ngâm cẩn thận nhớ từng câu từng chữ sư phụ nói.
Đột nhiên, một ấn tượng nhập vào đầu hắn.
Trước khi xuất phát hắn từng nói chuyện với sư phụ. Sư phụ nói lúc tạo nên không gian này, sở dĩ sẽ nghĩ ở đây có thể cất giấu Thần Sách cuốn Trung là vì lúc trước Mộ tộc trưởng từng bảo ông dùng ký hiệu đặc thù, che giấu đi tọa độ không gian.
Sau khi ông hoàn thành nhiệm vụ, trong lúc vô ý thấy tộc trưởng vẽ lại bản đồ.
"Vách đá!" Đôi mắt lãnh lệ của Mộ Thiên Âm phát ra mũi nhọn sắc bén.
Vách đá?
Ba tên thuộc hạ nghe đến mơ hồ.
Mộ Thiên Âm chậm rãi nheo mắt, b4n r4 tia sáng: "Thần Sách cuốn Trung giấu trong vách đá băng. Bề ngoài cực kỳ đặc thù, tựa như mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, cực kỳ dễ phân biệt."
Vách đá như lợi kiếm chỉ thẳng lên trời?
Ba người lập tức tìm kiếm xung quanh, cơ hồ đồng thời bọn họ thấy được cùng một vách đá.
Vách đá thật sự như thanh kiếm chĩa thẳng lên trời, cực kỳ không ăn khớp với sông băng.
"Thiếu chủ, ở kia!" Một người trong đó hưng phấn giơ tay chỉ.
Mộ Thiên Âm cong môi cười đắc ý, thân ảnh đột nhiên lao tới mang theo bông tuyết, cũng thổi đến tầm mắt ba tên thuộc hạ mơ hồ.
Chờ bọn họ khôi phục tầm nhìn, Mộ Thiên Âm đã vọt tới trước vách đá.
Ba người không dám chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo.
Đi tới vách đá, Mộ Thiên Âm bắt đầu tìm kiếm manh mối. Tay hắn chạm vào vách đá trơn bóng, cẩn thận tìm kiếm, cũng đồng thời phân phó: "Các ngươi thất thần làm gì? Còn không nhanh chóng tìm kiếm cơ quan cho ta."
Nói xong, hắn lại tự lẩm bẩm: "Thần Sách cuốn Trung nhất định giấu ở đây, chắc chắn ở đây có cơ quan để đi vào. Thần Sách, ngươi là của ta!"
...
Trong hắc động u ám, bậc thang tiếp tục kéo dài uốn lượn đi xuống, chỉ có bốn đóa Thái Sơ Cấp Hỏa bay lơ lửng, ánh sáng bao bọc mấy con người như có như không.
"Thiếu chủ, chúng ta đi vào đây không biết bao lâu, không gian này không phân ngày đêm, trong động càng không phân rõ thời gian." Mộ Thần đang dò đường phía trước, nhỏ giọng nói với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca lấy châm hương mà Đại Tư Tế cho nàng, nén hương ban đầu dài bằng ngón tay đã rút đi bớt một phần ba.
Mộ Khinh Ca yên lặng cất kỹ nén hương, nói với Mộ Thần: "Chúng ta đại khái vào đây đã hai ba ngày."
"Nhanh vậy!" Mộ Thần nhảy dựng, nói với Mộ Khinh Ca: "Vậy thời gian cho chúng ta không nhiều lắm, phải nhanh chóng tìm được Thần Sách cuốn Trung, còn phải trừ đi thời gian chạy về."
"Ừm." Mộ Khinh Ca khẽ gật đầu.
Bậc thang uốn lượn, năm người đẩy nhanh tốc độ đi xuống.
Có lẽ lại qua một canh giờ, có lẽ đã qua hai canh giờ... Bọn họ rốt cuộc ra khỏi hắc động, dưới chân không còn bậc thang trong suốt, mà là lớp băng thật dày.
"Đây là thế nào? Chẳng lẽ chúng ta đi một vòng, lại về tới động băng?" Khương Ly kinh ngạc nhìn.
Trước mắt không còn bóng tối, nhưng lại xuất hiện động băng bình thường.
Cột băng treo ngược và xếp thành hàng trông như cung điện thủy tinh.
"Nếu bậc thang chỉ xuống đây, vậy chúng cứ ta cứ tiếp tục đi." Ra khỏi hắc động, không thấy thứ cần thấy, trong lòng Mộ Khinh Ca cũng trầm xuống.
Nàng thật sự không có nhiều thời gian lãng phí ở đây, cũng không biết tổ tiên Mộ gia nghĩ thế nào lại thiết trí ra con đường này.
"Đi thôi, tới đây rồi còn không đi, còn có thể thế nào?" Khương Ly gật đầu thở dài.
Năm người tiếp tục đi vào cung điện thủy tinh, tuy rằng tầm mắt đã khôi phục sáng sủa bình thường, nhưng hàn khí vẫn lạnh như thế, nên Nguyên Nguyên không thu hồi Thái Sơ Cấp Hỏa về.
"Đây là cái gì? Thật xinh đẹp!" Đi một lát, Khương Ly chợt ngạc nhiên nhìn về một phía.
Mộ Khinh Ca nghe vậy nhìn qua, màu đỏ tươi đẹp ánh vào con mắt khiến mắt nàng co rụt lại. Trong giây lát, nàng trợn to mắt, nhanh chóng đi tới chỗ màu đỏ máu kia.
Mộ Khinh Ca khác thường khiến bốn người nghi hoặc.
"Cần kích động vậy sao?" Khương Ly nói thầm.
Bọn họ đi theo Mộ Khinh Ca, Mộ Khinh Ca đi tới gốc cây thực vật, chậm rãi ngồi xổm xuống. Không nhúc nhích đánh giá gốc cây thoạt nhìn không khác gì cây nấm.
Nó chỉ có một gốc, sinh trưởng ở kẽ hở lớp băng. Nếu không phải màu sắc nổi bật, sợ là sẽ không ai chú ý tới.
Toàn thân hoa văn xinh đẹp tự nhiên, vừa như mây lại giống lông chim.
"Quả nhiên là linh chi Huyết Vũ!" Mộ Khinh Ca vui vẻ nói.
"Linh chi Huyết Vũ? Có tác dụng gì?" Khương Ly khom lưng rướn người ra, tò mò hỏi. Linh chi màu đỏ trước mắt chỉ giống như thứ đồ xinh đẹp trong mắt nàng thôi, đặc biệt ở nơi trắng xóa thế này thì càng độc đáo.
"Linh chi Huyết Vũ là dược liệu mấu chốt giúp Mộ Liên Thành sống lại." Mộ Khinh Ca thấp giọng giải thích.
Tâm tình nàng rất sung sướng, đồ vật không dễ gì tìm được đối với Tư Mạch, hiện giờ nàng lại vô tình phát hiện ra rồi.
Không! Không phải nàng phát hiện, là Khương Ly!
Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn nàng, con mắt thanh thấu sáng rọi.
"Không cần cảm kích ta, bổn nữ hoàng luôn luôn có vận khí tốt." Đọc hiểu cảm tạ trong mắt nàng, Khương Ly ngạo kiều nhướng mày, cuốn lọn sợi tóc mình.
Mộ Khinh Ca mím môi cười, duỗi tay hái linh chi Huyết Vũ, cẩn thận bảo tồn vào hộp ngọc rồi đặt vào không gian.
Hoàn thành xong, nàng nhẹ nhàng thở ra, thần thanh khí sảng đứng lên: "Tiếp tục đi thôi."
Có được linh chi Huyết Vũ, đồng nghĩa Mộ Liên Thành càng có hy vọng sống lại.
Nàng không thể tưởng được hành trình đến Hàn Tấc lần này vậy mà có thu hoạch bất ngờ.
Năm người dọc đường đi hồi lâu, rốt cuộc đi tới cuối.
Cái gọi là cuối, thực tế là hình dáng hang động.
Trước lớp băng có cửa động, dưới cửa động là ba bậc thang nối liền với nhau. Hai bên bậc thềm trái phải là hai tượng băng khổng lồ sừng sững.
"Hình như đây là thần thú!" Mộ Bằng nhìn hai tượng băng, suy đoán.
Hai bức tượng băng dường như đang canh gác cửa động.
Mộ Khinh Ca trông thấy vậy, nội tâm dâng lên dự cảm mãnh liệt, thứ đồ nàng muốn nằm trong hang động.
"Hình như ta ngửi thấy mùi Nhai Tí." Chợt, thanh âm Hống vang lên trong đầu Mộ Khinh Ca.
Nhai Tí!