Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nhai Tí!
Mộ Khinh Ca thu chân lại, thầm nói trong đầu: "Nhai Tí mà ngươi nói là chỉ con hung thú gần như nổi danh cùng ngươi?"
"Cắt! Bổn tôn chính là tổ tông của hung thú, Nhai Tí kém hơn ta. Nhưng hai khí tức này rất mỏng yếu, chắc chân thân không ở đây. Nếu là chân thân... Hắc hắc..." Hống hả hê cười: "Sợ là hôm nay ngươi sẽ gặp nạn."
"Cảm ơn đã nhắc nhở, dù sao ta ch3t có ngươi chôn cùng, không lỗ." Mộ Khinh Ca châm chọc trả về một câu.
Con thỏ nào đó ngạo kiều hừ lạnh, không nói chuyện nữa.
Có Hống nhắc nhở, Mộ Khinh Ca cẩn thận hơn. Nàng nhấc bước ra, đứa giữa hai bức tượng băng Nhai Tí. Đột nhiên một màn quang mang màu xanh băng từ hai bức tượng chém tới nàng.
Mộ Khinh Ca nhanh chóng rút chân về, thối lui sang bên cạnh. Những người khác cũng nhanh chóng né đòn tấn công này.
Quang mang xanh băng đánh trúng vào cột băng phía xa, ầm một tiếng, cột băng vỡ vụn tan tành.
Năm người nhìn thấy đều rùng mình.
Nguyên Nguyên thu hồi tầm mắt, quắc mắt nhìn hai bức tượng băng. Nốt chu sa như lửa cực kỳ yêu dã. Hắn cười tà, niết ngón tay đi đến gần tượng băng.
Vừa đi vừa nói: "Có chút bản lĩnh đấy! Tiểu gia thiêu hết các ngươi, xem các ngươi chặn đường lão đại ta thế nào."
"Nguyên Nguyên." Mộ Khinh Ca chợt đứng trước mặt ngăn cản hắn.
Nguyên Nguyên khó hiểu nhìn nàng: "Lão đại, ta giúp ngài thiêu hai con cún trông cửa này không được sao?"
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Nơi đây là hang động do tổ tiên Mộ tộc sáng lập nên, chuyên môn dùng để cất giấu Thần Sách cuốn Trung. Không lý nào không cho hậu nhân Mộ tộc đi vào."
Ánh mắt đảo qua hai con Nhai Tí điêu khắc từ băng: "Nếu ta không đoán sai, muốn thông qua phải có khảo hạch mới có thể đi vào?"
"Hậu nhân Mộ tộc, chúng ta đã chờ ngươi hơn vạn năm."
Nàng vừa dứt lời không lâu, một thanh âm hung lệ thở ra khí tức viễn cổ chậm rãi truyền tới.
Ngay sau đó hai bức tượng băng Nhai Tí trước mặt nàng bắt đầu biến hóa, chúng nó giống như sống lại...
Mộ Khinh Ca co rụt tròng mắt, sâu trong con mắt tràn đầy đề phòng.
Khương Ly đi tới hỗ trợ, lại bị Mộ Thần ngăn lại: "Đây là khảo nghiệm dành riêng cho Thiếu chủ, chúng ta không thể ra tay." Nói xong, hắn ám chỉ mọi người thối lui ra sau, đừng ảnh hưởng đến Mộ Khinh Ca.
Sau một lát, hai tượng băng Nhai Tí biến ảo sinh động như thật, thân thể trong suốt mang theo oánh quang. Chúng nó đi xuống từ bục đá, đứng trước mặt Mộ Khinh CA.
Mộ Khinh Ca căng thẳng, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
"Tổ tiên Mộ gia các ngươi cũng thật là rộng rãi, vì trông coi nơi này và tiến hành khảo nghiệm con cháu, cư nhiên rút tinh phách một con Nhai Tí rồi chia thành hai." Hống lại mở miệng.
Mộ Khinh Ca nghe vậy lòng trầm xuống.
Nếu Hống nói là thật, vậy tinh phách Nhai Tí bị rút ra rồi bị vây ở đây vạn năm, chẳng phải sẽ hận Mộ tộc thấu xương? Vậy cuộc khảo nghiệm sẽ không dễ gì thông qua.
"Hậu nhân Mộ tộc, hãy xưng tên ra!" Tinh phách Nhai Tí mở miệng. Nó từ trên cao nhìn xuống Mộ Khinh Ca, đôi mắt to như chuông đồng lóe sát khí lạnh lẽo.
"Mộ Khinh Ca." Mộ Khinh Ca hít một hơi thật sâu, báo ra tên mình.
"Đánh thắng, ngươi vào. Thua, ch3t." Quả nhiên, Nhai Tí thô bạo nói ra quy tắc trò chơi.
"Nha đầu, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Đây là tinh phách bị chia thành hai, nói cách khác chúng nó có thể cảm ứng hỗ trợ cho nhau, độ khó tăng lên không chỉ một chút. Ta khuyên ngươi nếu không nắm chắc vẫn nên lui ra ngoài đi, chờ sau này có đủ thực lực rồi lại đến xử lý chúng nó." Hống thuyết phục Mộ Khinh Ca.
Rời đi rồi đến sau?
Mộ Khinh Ca lắc đầu. Nàng không chú ý tới giọng điệu Hống thay đổi, mà trả lời: "Hiện tại không chỉ mình ta muốn có thứ đồ bên trong, lần này ta lui về, đồng nghĩa sẽ vĩnh viễn không chiếm được."
"Hừ, cậy mạnh." Hống bất mãn: "Ta nói cho ngươi, đây là khảo nghiệm lão tổ tông Mộ tộc ngươi an bài cho con cháu, không ai được xen vào. Một khi có người hỗ trợ, khảo nghiệm sẽ thất bại. Ngươi cần phải nghĩ kỹ, thua, sẽ ch3t."
"Thiếu chủ!"
"Lão đại!"
"Khinh Ca!"
Bên tai Mộ Khinh Ca đồng thời vang lên mấy thanh âm lo lắng.
Dư quang khóe mắt Mộ Khinh Ca đảo qua bốn người họ, nói: "Các ngươi không ai được ra tay, để ta tự đánh."
"Cẩn thận."
"Lão đại cẩn thận!"
"Thiếu chủ cẩn thận."
Đây là bài thi không thể nhúng tay, chỉ có thể dựa vào một mình Mộ Khinh Ca.
Tay phải Mộ Khinh Ca chợt lóe ngân quang, Linh Lung Thương cầm trong tay, nàng nói với Hống: "Ngươi không thể ra tay hỗ trợ, vậy biết nhược điểm chúng nó ở đâu chứ?"
Hống im lặng một lúc, mới trầm giọng nói: "Chúng nó chỉ là tinh phách, lại bị nhốt vạn năm, thực lực còn không bằng một phần mười. Cẩn thận ngẫm lại quy tắc vừa rồi của chúng nó."
Quy tắc!
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe: "Đánh thắng, đi vào. Đánh thua, sẽ ch3t?"
Thắng thì vào!
Mộ Khinh Ca ngộ đạo, khóe miệng nhẹ cong lên nói với tinh phách Nhai Tí: "Mộ Khinh Ca đến lãnh giáo!" Dứt lời, nàng bắt đầu tấn công, Linh Lung Thương kêu vút đâm tới một con Nhai Tí.
Ầm!
Hai con Nhai Tí đan xen vây đánh Mộ Khinh Ca.
Trong chớp nhoáng, đã không biết ra bao nhiêu chiêu.
"Hai con thú gác cổng công thủ nhiều mặt, hỗ trợ nhau kín kẽ, một mình Thiếu chủ đấu với chúng nó, sẽ rất khó phá!" Mộ Bằng khẩn trương.
Mộ Thần gật đầu, mi tâm ngưng trọng: "Phải xem vận khí của Thiếu chủ."
"Tin tưởng Khinh Ca." Thanh âm Khương Ly hơi trầm xuống.
Nguyên Nguyên cũng gật đầu: "Ta tin tưởng lão đại nhất định sẽ thắng!"
Mũi thương Mộ Khinh Ca chém xuống mang theo từng vệt sáng bạc, giao chiến với Nhai Tí đến khó phân thắng bại. Chỉ chốc lát đã không nhìn ra bóng dáng đang ở đâu.
Chợt, Mộ Khinh Ca bị đánh bay ra ngã xuống đất, khiến bốn người quan chiến đều sốt sắng.
Mộ Khinh Ca lau sạch vết máu bên miệng, đầy hưng phấn: "Lại đến!"
Mộ Khinh Ca dùng Tinh Thủy Bộ qua lại giữa Nhai Tí, thân ảnh biến hóa rất nhanh. Một bóng qua đi, một chưởng chụp tới, lại phát hiện chỉ là hư ảnh.
Mộ Khinh Ca thuấn di ra phía sau, trở tay đâm một thương. Mũi thương trực tiếp đâm vào sau gáy. Nhưng Nhai Tí bị đâm trúng lại chỉ là sương khói màu lam biến ảo thành, nó bay sang một bên ngưng hình rồi bắt đầu gầm lên với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca giơ ngang Linh Lung Thương lên ngăn cản Nhai Tí tấn công.
Nhai Tí không thể tiếp cận Mộ Khinh Ca, chợt hai hợp một gầm lên giận dữ.
Tiếng gầm mang theo từng lớp sóng âm nhắm thẳng Mộ Khinh Ca, cũng chấn đến cung thủy tinh lung lay sắp đổ. Mộ Khinh Ca bị đánh trực diện, buộc phải lui liên tiếp ba bước. Một búng máu dũng mãnh trào ra khoang miệng, bị nàng mạnh mẽ nuốt xuống.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, môi mím chặt thành đường, đôi mắt thanh thấu lạnh băng nhìn Nhai Tí chăm chú.
Nhai Tí lại rống giận, Mộ Khinh Ca mở to mắt, thân thương chạm đất, thân thể lăn một vòng trên không trung tránh đi sóng âm.
Nàng sử dụng linh lực đến cực hạn, nhắm tới Nhai Tí.
Nhai Tí phân thành hai, chân trước chộp tới Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nghiêng người tránh đi một kích, nhưng không thể né được kích bên kia. Một chưởng của Nhai Tí đập vào vai nàng, ngân quang chợt lóe, một bộ áo giáp Thần cấp đang bao bọc cơ thể nàng.
Mộ Khinh Ca thừa dịp một kích lướt qua Nhai Tí, chân dẫm lên bậc thang ngoài cửa.
Nhai Tí còn muốn đuổi theo, Mộ Khinh Ca lại nhanh chóng dẫm một chân còn lại lên bậc thang, giơ Linh Lung Thương ngăn ở phía trước, mở miệng: "Ta thắng."
Nhai Tí dừng lại, sát khí không rút, nhìn Mộ Khinh Ca.
"Ai nói ngươi thắng!" Nhai Tí mở miệng, ngữ khí oán hận vô tận và không cam lòng.
Mộ Khinh Ca nhếch môi: "Ngươi canh giữ ngoài cửa, đã nói lên chức trách của ngươi là không cho bất kỳ ai tới gần đây. Một khi vượt qua, chính là do ngươi thất trách. Hiện giờ ta đã đặt hai chân lên bậc thang, ngươi thất trách, không tính là thua sao?"
Nàng vừa dứt lời, cửa động sau lưng vang trầm, chậm rãi mở ra khe hở.
"Hậu nhân Mộ tộc, vào đi." Giọng nói già nua truyền ra từ cánh cửa.
Thanh âm vừa ra, Nhai Tí đang giằng co với Mộ Khinh Ca lập tức biến sắc. Con mắt hung ác xuất hiện một tia hoảng sợ. Chúng nó không dám nhiều lời, hóa thành hai luồng khói, lần nữa biến thành hai tượng băng không nhúc nhích.
Mộ Khinh Ca kinh ngạc xoay người, không nói gì nhìn cửa động.
Người vừa nói rốt cuộc là người hay quỷ vậy?
"Đứng đó làm gì? Còn không mau đi vào." Thanh âm sau cửa lại thúc giục.
Mộ Khinh Ca nhíu mày, đã tới cửa rồi, nàng lại có chút chần chờ. Bởi vì nàng không biết người vừa nói chuyện rốt cuộc có rắp tâm ra sao. Vạn nhất nàng đi vào, cửa đóng lại ra không được, vậy tìm ai khóc đây?
"Thiếu chủ!"
Bên kia, mấy người Mộ Thần cũng lo lắng nhìn nàng.
Giọng nói đột nhiên nhảy ra không chỉ khiến Mộ Khinh Ca do dự, mà cũng khiến họ thấp thỏm không thôi.
"Nha đầu, vào đi, không sao đâu." Hống chợt nói.
Ánh mắt Mộ Khinh ca chợt lóe, cắn răng một cái nhấc chân lên bậc thang, bước vào cửa động.
"Thiếu chủ!"
"Khinh Ca!"
"Lão đại!"
Bốn người Mộ Thần lần lượt lao về phía trước.
Nhưng thanh âm kia lại vang lên: "Chỉ có người kế thừa Mộ tộc mới được phép đi vào, người ngoài tự tiện xâm phạm, gi3t ch3t bất luận tội!"
Mộ Khinh Ca đứng ở cửa, quay lại nói với họ: "Các ngươi ở đây chờ ta." Nói xong, nàng nhắm mắt im lặng, lúc mở mắt lại bổ sung một câu: "Đối thủ đã tìm được cửa vào nhưng chưa mở ra. Nếu bọn hắn đi vào đây, các ngươi phải bảo đảm an toàn cho mình trước, đừng để ý ta."
Nàng nói xong câu đó, cửa động mở ra tự động đóng lại, chặn tầm mắt lo lắng của mọi người.
"Một mình lão đại đi vào trong đó có an toàn không? Sẽ có khảo nghiệm gì hay không?" Nguyên Nguyên không yên tâm.
Mộ Thần nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Đây là nơi tổ tiên Mộ tộc thiết lập khảo nghiệm, không phải nơi lấy tính mạng hậu nhân. Thiếu chủ đi vào hẳn sẽ không sao."
"Chúng ta chờ ở đây, cũng nên chú ý động tĩnh khác. Không biết đám người kia có bản lĩnh mở ra thông đạo này hay không. Hy vọng bọn chúng chậm một chút, tranh thủ cho Khinh Ca thêm thời gian." Khương Ly hơi nhíu mày.
Bốn người ngoài cửa nhìn nhau, đều hiểu rõ trong lòng.
Ban đầu hy vọng sau khi tìm được Thần Sách sẽ lẳng lặng rời đi, tận lực tránh gặp mặt người từ đại lục Thần Ma, bớt một trận ác chiến. Nhưng hiện tại đối phương đã tìm đến nơi, gặp phải chỉ là chuyện sớm muộn.
Hiện giờ bọn họ chỉ mong sao lúc người đại lục Thần Ma tới, Mộ Khinh Ca đã lấy được Thần Sách!
...
Trên cánh đồng tuyết trắng, tâm tình Mộ Thiên Âm đầy khói mù.
Hắn có thể chắc chắn Thần Sách giấu ở đây, nhưng mãi vẫn không thấy cửa vào.
Thời gian đã trôi qua rất lâu, hắn xuất sư bất lợi, không chỉ chưa tìm được Thần Sách mà còn tổn thất một người.
"Thiếu chủ, chúng ta đã tìm rất lâu, cẩn thận tìm kiếm quanh đây nhưng vẫn không có phát hiện gì." Thuộc hạ lại tới báo cáo tiến độ.
Nhưng không phải câu nói khiến hắn vui vẻ.
"Một đám phế vật!" Thanh âm Mộ Thiên Âm lãnh lệ.
Một mình hắn tới trước vách đá, không cam lòng tìm kiếm thêm.
Ba thuộc hạ đứng sau hắn, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đích xác không tìm thấy, là phế vật vô dụng. Nhưng chẳng phải Thiếu chủ bọn họ cũng không tìm được sao?
"Không có! Vì sao không có!" Mộ Thiên Âm đánh một quyền lên vách đá, hắn dùng đủ sức lực phát ti3t nội tâm phẫn nộ.
Một vài bông tuyết chậm rãi rơi xuống từ vách đá, đáp trên người hắn.
Nước tuyết hòa tan lạnh lẽo khiến hắn bình tĩnh lại.
Ngẩng đầu, hắn nhìn l3n đỉnh núi, chậm rãi thối lui ra sau. Tầm mắt nhìn bông tuyết rơi lả tả.
Hắn mở tay ra đón nhận bông tuyết tiếp theo. Ngay từ đầu còn không cảm thấy có gì, nhưng chợt phát hiện ra một điều, khiến hắn mở to mắt. Con mắt b4n r4 tinh quang khiếp người.
Hắn nhìn bông tuyết biến mất bên tay trái mình, mà ở một nơi khác, bông tuyết rơi xuống lại hòa tan thành nước.
Phát hiện này khiến hắn nheo mắt, thầm cười lạnh.
Hắn thu hồi tay phải, chỉ nâng tay trái liên tục bắt theo bông tuyết, chậm rãi đi trên con đường không tồn tại...