"Bên kia thế nào?" Quân Vô Tà thu liễm tầm mắt hỏi.
Mặc Thiển Uyên nói: "Hết thảy đều dựa theo sự an bài của ngươi mà tiến hành, Bạch Vân Tiên hiện giờ ở trong Lâm Uyên Điện của ta, bảo đảm khi người của Khuynh Vân Tông tới sẽ lập tức thấy nàng, cũng sẽ không phát hiện ra bất cứ dị thường gì." Đang nói, Mặc Thiển Uyên dừng lại một chút, hơi chần chừ nhìn về phía Quân Vô Tà, "Ngươi thật sự tin tưởng Bạch Vân Tiên sẽ giữ miệng kín như bưng? Nếu như nàng nhìn thấy cứu binh của mình, sinh lòng phản bội thì tính sao bây giờ?"
"Những gì nàng đã chứng kiến trong nhiều ngày qua, sẽ giúp nàng biết lựa chọn như thế nào." Quân Vô Tà nhấp trà, hương trà tràn ngập ở trong miệng.
"Ngươi là cố ý đem Mặc Huyền Phỉ biến thành thế kia?" Mặc Thiển Uyên hơi sửng sốt, đã nhiều ngày qua bộ dáng của Mặc Huyền Phỉ làm người nhìn một cái là có thể bị dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh, da thịt toàn thân hư thối bại hoại, ở địa lao dơ bẩn, miệng vết thương hư thối của hắn hấp dẫn không ít xà trùng chuột kiến, vài thứ kia thực sự gặm da thịt hắn, hiệu quả hủ bại càng tăng tốc.
Mặc Thiển Uyên chính mắt gặp qua Mặc Huyền Phỉ, toàn thân chỉ còn lại một tầng thịt hơi mỏng, bao trùm ở trên xương cốt, không ít nơi đều lộ ra xương cốt trắng, mắt thấy tựa như một người đã chết, nhưng không bao lâu trên người hắn lại nổi lên một lớp da thịt mới, bất cứ lúc nào cũng lại tiếp tục hủ bại.
Bạch Vân Tiên ở đối diện biết ngược đãi của Mặc Huyền Phỉ, nàng không tính sẽ xem, nhưng cổ hư thối tanh tưởi cùng thanh âm nhấm nuốt da thịt của lũ chuột lại như hình với bóng cứ đi theo nàng.
Cho dù người vẫn luôn kiên định bao nhiêu, sau khi nhìn đến sự thống khổ của Mặc Huyền Phỉ, cũng sẽ không bao giờ dám để loại chuyện như thế này phát sinh ở trên người chính mình.
"Bạch Vân Tiên thực sự quý trọng tính mạng của bản thân, nàng có ý niệm phản bội là chuyện bình thường, nhưng trước khi làm vậy, nàng cần phải xác định xem người Khuynh Vân Tông, có thể luyện chế ra giải dược cho nàng hay không." Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày, chống cằm, nhìn đoàn xe đang đi phía xa.
"Cho nên, ngươi để ta thả Mặc Huyền Phỉ ra, để hắn lấy thân phận là thân vương ngốc tại trong cung? Vì chính là để Bạch Vân Tiên có thể mượn độc trên người Mặc Huyền Phỉ thăm dò người của Khuynh Vân Tông, có thể giải được độc hay không?" Mặc Thiển Uyên nhìn chằm chằm Quân Vô Tà. Cách hai ngày trước đó, Quân Vô Tà chẳng những thả Bạch Vân Tiên ra từ địa lao, ngay cả Mặc Huyền Phỉ nửa sống nửa chết cũng đã bị người xách tới tẩm cung của hắn.
Ngay từ đầu Mặc Thiển Uyên cũng không rõ tính toán của Quân Vô Tà, chính là hiện giờ xem ra, hết thảy mọi chuyện mà Mặc Huyền Phỉ gặp phải, đều là lợi thế để Quân Vô Tà uy hiếp Bạch Vân Tiên.
"Ngươi thật sự chắc chắn, những người Khuynh Vân Tông đó, không giải được độc của ngươi?" Mặc Thiển Uyên cẩn thận hỏi.
Hiện giờ có thể phong bế miệng của Bạch Vân Tiên hay không, đó là mấu chốt nhất.
"Chỉ bằng bọn họ?" Quân Vô Tà hừ lạnh một tiếng, biểu lộ thái độ của nàng.
"Có những lời này của ngươi là đủ rồi! Người ngựa của Khuynh Vân Tông đã sắp đến hoàng cung, hoàng đế như ta đây cũng nên trở về chuẩn bị "nghênh đón" khách quý." Cho dù đã làm hoàng đế, Mặc Thiển Uyên ở trước mặt Quân Vô Tà vẫn có thói quen như cũ dùng "ta" với nàng.
Quân Vô Tà vẫy vẫy tay, Mặc Thiển Uyên lập tức lặng yên rời đi, sau khi Long Kỳ canh giữ ở dưới lầu thấy Mặc Thiển Uyên đã rời đi, lúc này mới đi lên lầu.
"Có phát hiện điều gì khác thường?" Quân Vô Tà hỏi.
Long Kỳ nói: "Mã phu đánh xe kia chỉ là người bình thường, những người bên trong xe ngựa vẫn luôn không hề lộ diện, nhưng thật ra có thời điểm có một xe ngựa ở trong đó, nhìn thấy có một thiếu nữ phía sau cửa sổ."
"Nữ nhi tông chủ Khuynh Vân Tông?" Quân Vô Tà hơi hơi nhướng mày.
"Thuộc hạ không biết."
"Tìm người trông chừng bọn họ, không cần thân cận quá, cũng đừng để người phát hiện ra các ngươi."