Xe ngựa của Khuynh Vân Tông dừng lại ở ngoài hoàng cung. Thị vệ ngoài hoàng cung giống như sớm có chuẩn bị, đã xếp thành hàng hoan nghênh, nơi cửa cung, Mặc Thiển Uyên một thân long bào mang theo ý cười đón gió mà đứng.
Tần Ngữ Yên xuống xe ngựa, dung nhan tuyệt sắc đưa tới vô số chú mục.
"Cung nghênh Tần tiểu đến chơi một thời gian." Mặc Thiển Uyên không chút ngạo mạn vì thân phận hoàng đế, mỉm cười đi lên đón.
Khương Thần Thanh nhíu mày nhìn hoàng đế trẻ tuổi, "Ngươi là hoàng đế Thích Quốc?" Ngữ khí kia không có chút tôn kính nào.
Mặc Thiển Uyên cũng không giận, cười nói: "Tiên đế thân thể không tốt, trước đó không lâu đã truyền ngôi cho trẫm, hiện giờ trẫm là hoàng đế Thích Quốc."
"Ngươi là Mặc Thiển Uyên?" Khương Thần Thanh nói.
"Đúng vậy."
Khương Thần Thanh vừa nghe, trên mặt lập tức hiện lên một tia lạnh lẽo, linh lực quanh thân hắn bắt đầu khuếch tán, uy áp cường đại làm hô hấp của Mặc Thiển Uyên trở nên thập phần khó khăn.
"Xem ra Vân Tiên nói quả không sai, ngươi cùng Quân gia tiện nhân kia khi dễ đệ tử Khuynh Vân Tông ta!"
Đang nói, Khương Thần Thanh đã muốn ra tay!
Sau khi Bạch Vân Tiên truyền tin tức cho Khuynh Vân Tông, đã từng nhắc tới qua Quân Vô Tà liên thủ cùng Thái tử Mặc Thiển Uyên, hiện giờ Khương Thần Thanh này vừa nhìn thấy ngôi vị hoàng đế Thích Quốc ở trên tay Mặc Thiển Uyên, lập tức tin lời Bạch Vân Tiên nói.
"Tiền bối xin hãy nghe vãn bối giải thích! Trên dưới Thích Quốc làm sao có người có thể động đến một đầu ngón tay của Bạch tiểu thư? Bạch tiểu thư truyền tin tới Khuynh Vân Tông là có nguyên nhân, đều không giống như nàng đã nói!" Mặc Thiển Uyên mồ hôi lạnh chảy xuống, cố gắng bình tĩnh lại chính mình.
"Khương thúc thúc, hãy để hắn nói hết đi." Tần Ngữ Yên vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng, ngăn Khương Thần Thanh lại.
Khương Thần Thanh lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thu linh lực đã khuếch tán, chỉ là cặp mắt kia, lại gắt gao chằm chằm nhìn Mặc Thiển Uyên.
Mặc Thiển Uyên một thân toát mồ hôi lạnh, hắn tổng cảm thấy tính tình Bạch Vân Tiên đã thập phần càn rỡ, nhưng Khương Thần Thanh loại này vừa ra tay đã muốn lấy mạng người có thể so sánh với kẻ điên, Bạch Vân Tiên cũng không phải là tiểu bạch thỏ?
Tần Ngữ Yên tiến lên một bước, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa.
"Bệ hạ không cần khẩn trương, Khương thúc thúc bất quá là lo lắng cho an nguy của Vân Tiên, trong này nếu như có hiểu lầm gì, sớm giải thích cũng tốt." Thanh âm Tần Ngữ Yên uốn lượn như ngọn núi, làm người nghe lập tức cảm thấy thoải mái.
Giọng điệu dịu dàng và thông tình đạt lý, làm người một bên đều âm thầm khen ngợi.
Không hổ là đại tiểu thư Khuynh Vân Tông, khí chất tu dưỡng bậc này, quả nhiên không phải nữ tử tầm thường có thể so.
"Đa tạ đại tiểu thư hạ thủ lưu tình, việc này kỳ thật...... thực ra cũng cùng Thích Quốc ta có quan hệ, chư vị đã đi xa mệt nhọc, không bằng trước hết tiến vào hoàng cung nghỉ ngơi, sau khi gặp được Bạch tiểu thư, hết thảy đều sẽ minh bạch." Trên mặt Mặc Thiển Uyên mang theo ý cười, trong lòng lại không có nửa điểm vui sướng.
Đường đường là vua của một nước, ở trước mặt trưởng lão Vân Tông, lại là muốn đánh liền đánh, muốn giết liền giết, làm gì có một chút mặt mũi nào đâu?
Tần Ngữ Yên gật đầu cười, "Như thế rất tốt, làm phiền."
"Vui lòng, vui lòng."
Có Tần Ngữ yên lên tiếng, những người khác cũng chỉ im lặng đi theo.
Khương Thần Thanh liếc mát trừng Mặc Thiển Uyên một cái, "Đừng nghĩ rằng ngươi có thể giở thủ đoạn ở đây, nếu như vào hoàng cung, phát hiện ngươi có nửa điểm không thành thật, ta sẽ cho ngươi biết, Khuynh Vân Tông ta không phải nơi mà người nào cũng có thể khinh thường." Dứt lời, bước chân Khương Thần Thanh đã đuổi kịp Tần Ngữ Yên cùng nhau vào hoàng thành.
Mặc Thiển Uyên nhìn theo người Khuynh Vân Tông rời đi, sau lưng đã là một thân mồ hôi lạnh, nhưng hắn mặc dù có hơi khẩn trương lại không hề mang theo một tia sợ hãi. Hắn âm thầm cắn răng, nhìn bóng dáng đám kia cao ngạo.