Bên ngoài Lân Vương phủ tràn ngập khói, rất nhiều Thụy Lân Quân xuất hiện ở ngoài phủ, mà đứng đối diện trước mặt bọn họ, là 10 người Khuynh Vân Tông.
"Ta nói, không cần phải lãng phí thời gian, chút thực lực ấy của các ngươi còn chưa đủ xem, ngoan ngoãn giao ra Hồn Ngọc, đừng tự tìm ăn khổ." Một đệ tử Khuynh Vân Tông xoay cổ tay của mình, mang một đôi bao tay màu đen ở trên tay hắn. Hắn nhìn về phía Thụy Lân Quân vừa rồi bị một quyền của hắn đánh bay va vào trước đại môn Lân Vương phủ, trong mắt tràn ngập miệt thị.
Ở phía sau hắn, còn có ba gã Khuynh Vân Tông mặc phục sức đệ tử, ngoài ra còn có sáu người khác mặc quần áo khác nhau, thực rõ ràng đây là những cường giả khác do Khuynh Vân Tông mang đến lần này.
Bá tánh vây quanh ở một bên hoảng sợ, hỗn loạn như vậy đã xảy ra liên tục từ hôm qua đến giờ, người Khuynh Vân Tông bỗng nhiên gây khó dễ cho Lân Vương phủ, nếu Thụy Lân Quân không đuổi tới đúng lúc, chỉ sợ hiện tại Lân Vương phủ sớm đã bị hủy trong tay nhóm người này.
Số lượng Thụy Lân Quân tụ tập bên ngoài Lân Vương phủ đã hơn trăm, nhưng ưu thế về nhân số của Thụy Lân Quân, hiện giờ lại bị người Khuynh Vân Tông đè đánh.
......
Edit & Dịch: Emily Ton......
Ngắn ngủn trong vòng một ngày, Thụy Lân Quân thiệt hại gần như hơn trăm, mà 10 người Khuynh Vân Tông lại mảy may không có tổn thất nào.
Giờ này khắc này, Quân Tiển kéo dài khuôn mặt, nhìn hỗn loạn trước mắt, hai bên giao thủ đã lâu, nhưng người Khuynh Vân Tông chân chính động thủ cũng chỉ có bốn gã đệ tử bổn tông, sáu người khác thế nhưng vẫn ở trong trạng thái bàng quan.
Bốn người ra tay này, trong khoảng 30 tuổi, mà thực lực mỗi người bọn họ đều là Lục Linh trở lên.
Khuynh Vân Tông cực kỳ để ý đối với Hồn Ngọc, đệ tử được phái tới lần này, không có một ai là có thể trêu chọc.
"Phụ thân, để ta tới." Quân Khanh vẫn luôn ngồi ở trên xe lăn, giả vờ tàn phế đã không áp được phẫn nộ trong lòng. Trong ngày này, hắn trơ mắt nhìn những binh lính giống như huynh đệ, bị thương và bị chèn ép bởi người Khuynh Vân Tông, tích tụ ở trong lòng khiến hắn không cam lòng cùng phẫn nộ, cơ hồ làm hắn không cách nào ngồi xuống.
Khuynh Vân Tông khinh người quá đáng!
Quân Tiển vẫn không mở miệng, ánh mắt hắn nhìn về những người phía sau đệ tử Khuynh Vân Tông.
Sáu người kia, trẻ tuổi nhất cũng đã qua tuổi nửa trăm, có vài vị niên cấp thậm chí vượt qua Quân Tiển. Bọn họ chậm chạp chưa có ra tay, cũng không phải do tuổi tác bọn họ đã cao, mà là bởi vì cục diện trước mắt đệ tử Khuynh Vân Tông cũng đủ sức ứng phó, cho nên không cần bọn họ ra tay.
Quân Tiển có thể xác định, thực lực của sáu người này, không có một ai dưới hắn!
Hiện giờ thực lực Quân Tiển đã là Lục Linh, liên thủ cùng Thực Cốt Bạch Kiêu để đối phó những đệ tử đó của Khuynh Vân Tông có khả năng sẽ ngang sức ngang tài, nhưng......
Sáu người kia, Quân Khanh tuyệt đối không thể ứng phó được.
Quân Tiển chậm chạp không muốn để Quân Khanh ra tay, không phải hắn không quý trọng tính mạng Thụy Lân Quân, mà là hắn biết rõ, một khi Quân Khanh hoặc hắn gia nhập cuộc chiến, chỉ sợ sáu người kia lập tức sẽ không ở vào vị trí bàng quan như vậy.
Căn cứ vào suy tính của Quân Tiển, thực lực kém nhất của sáu người, chỉ sợ đều đã tới sơ cấp Thanh Linh, một khi để bọn họ ra tay, trong khoảnh khắc liền sẽ huyết tẩy Lân Vương phủ!
"Như thế nào? Vẫn chưa từ bỏ ý định?" Nam tử mang theo bộ găng tay màu đen ngạo mạn hất cằm lên. Găng tay của hắn là Giới Linh của hắn. Dưới phụ trợ của Giới Linh, một quyền của hắn liền có thể đánh chết sư tử, những người binh lính, căn bản là không chịu đựng nổi một quyền của hắn!
"Lân Vương phủ nho nhỏ, sẽ không cần mưu toan đối nghịch cùng Khuynh Vân Tông, nhưng vẫn cố chấp mê không tỉnh ngộ như vậy, chúng ta thật sự là không thể khách khí." Dây dưa một ngày, đệ tử Khuynh Vân Tông đã có chút không còn kiên nhẫn.