Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 220

"Nếu bọn họ chấp mê bất ngộ (bướng bỉnh), lập tức không cần dong dài, bắt phế vật kia lại, ta không tin Lân Vương còn có thể ôm Hồn Ngọc không buông." Hai gã đệ tử Khuynh Vân Tông công khai thảo luận kế hoạch, hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của Thụy Lân Quân và sự phẫn nộ của phụ tử Quân gia.

Phế vật trong miệng bọn họ, tất nhiên là Quân Khanh đang ngồi trên xe lăn.

Đôi mắt Quân Khanh nháy mắt đỏ bừng, hận không thể xông lên tử chiến một trận với đám hỗn đản này!

Không có bất cứ thương lượng nào, cũng không có bất cứ dò hỏi nào, Khuynh Vân Tông vừa đến cửa lập tức đại khai sát giới. Bên ngoài Lân Vương phủ, còn có một số binh lính đã bị trọng thương, bọn họ bị người Khuynh Vân Tông đả thương không chút lưu tình, sinh tử chưa biết!

Xưa nay nghe nói Khuynh Vân Tông hành sự bá đạo, nhưng chỉ có những người tự mình thể nghiệm qua mới biết, người trong đệ nhất tông môn này không nói lí ra sao!

"Các ngươi không cần khinh người quá đáng!" Thụy Lân Quân phẫn nộ nắm chặt binh khí trong tay, đứng yên che ở trước người Quân Khanh và Quân Tiển.

Bọn họ có lẽ không cường đại như đệ tử Khuynh Vân Tông, nhưng tín ngưỡng của bọn họ lại không dung bất luận kẻ nào xâm phạm!

"Muốn động tới tiểu Vương gia, hãy bước qua xác của chúng ta trước!" Long Kỳ dẫn đầu bước tới, đứng ở vị trí hàng đầu, thanh kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh bắt chéo trước người.

"Ha ha ha." Đệ tử Khuynh Vân Tông, nhìn đến cảnh tượng này thì ầm ầm cười to, tiếng cười như đang nhạo báng kẻ yếu.

"Chỉ bằng vào các ngươi? Các ngươi thật sự đang nghĩ chúng ta không giết được các ngươi sao? Nếu như các ngươi muốn chết, chúng ta đây cũng sẽ thành toàn cho các ngươi, yên tâm, chờ sau khi các ngươi chết đi, ta sẽ dẫm lên xác của mỗi người các ngươi, kéo dài tiểu Vương gia phế vật của các ngươi tới trên mặt đất, khiến hắn phải quỳ gối bên chân ta cầu xin tha thứ."

Ngôn ngữ nhục nhã, như một lưỡi dao sắc bén cắt vào trong lòng mỗi người Thụy Lân Quân.

Người mà bọn họ đã tuyên thệ nguyện trung thành, sao có thể cho phép người khác khi dễ như thế!

Long Kỳ thình lình phi thân bắn ra ngoài, thanh kiến trong tay tỏa ra ánh sáng lấp lánh, giống như tia chớp lao về phía người nọ vừa nhả ra lời vũ nhục đối với Quân Khanh!

Đệ tử Khuynh Vân Tông không hề sợ hãi, đối điện trực tiếp với công kích của Long Kỳ, trong tay hắn ta nắm hai thanh đao giới linh hệ vũ khí, có thể biến ảo thành cong. Trong nháy mắt, khi kiếm của Long Kỳ đâm tới, hắn ta chợt cúi thấp người, né tránh một đòn trí mạng, thân mình linh hoạt như ảo ảnh loé lên bên cạnh, thanh song đao trong tay tiếp đón hướng về phía trên người Long Kỳ!

Trong nháy mắt, Long Kỳ và người nọ đã đánh thành một đoàn.

Những người khác của Khuynh Vân Tông không chút để ý đứng ở một bên xem diễn, thật giống như phát sinh trước mắt sẽ kết thúc theo cùng cách của những cuộc chiến phía trước, sẽ kết thúc trong sự nhục nhã lần nữa của Thụy Lân Quân.

Nhưng mà rất nhanh, nụ cười trên mặt bọn họ lập tức biến mất.

Long Kỳ mạnh mẽ chống lại công kích của thanh song đao, trong nháy mắt khi song đao của người nọ đâm vào bả vai trái và phải của Long Kỳ. Long Kỳ lập tức phát lực, cơ bắp bắt đầu mở rộng khoá chặt hai thanh đao cắm chặt vào trong thịt, không màng đau nhức trên người, hắn quát lớn một tiếng, một kiếm đâm tới vị trí trái tim người nọ!

"Đáng chết!" Đệ tử Khuynh Vân Tông hiển nhiên chưa bao giờ đụng qua đấu pháp không muốn sống như thế, để né tránh, người nọ không thể không buông song đao trong tay ra, nhưng dù là như thế, mũi kiếm của Long Kỳ vẫn như cũ đâm thủng cánh tay trái của người nọ.

Đã chiến đấu với mấy chục người, đệ tử Khuynh Vân Tông có thể duy trì vẫn còn nguyên vẹn, trừng mắt nhìn Long Kỳ đã làm hắn ta chảy máu, song đao giới linh sau khi rời khỏi khỏi tay hắn ta đã hoá thành hư vô, thoát khỏi giam cầm của Long Kỳ, trở về trong tay hắn ta.

Long Kỳ thẳng tắp đứng ngay tại chỗ, hai miệng vết thương nơi bả vai không ngừng chảy máu, hắn cũng không không màng để ý tới, đôi mắt khiến lòng người run sợ, như hai lưỡi dao sắc bén, đảo qua trên mặt tất cả đệ tử Khuynh Vân Tông.
Bình Luận (0)
Comment