"Chủ nhân, mùi vị nơi này thật khó ngửi." Một đoàn sương mù màu đen chạy trốn ra ngoài từ trong thân thể Quân Vô Tà, biến ảo thành mèo đen linh hoạt, nhảy tới trên giường đệm mềm mại, nó vung vung cái đuôi lông xù xù, giống như muốn xua tan mùi vị ở trong không khí khiến nó cảm thấy không thoải mái.
"Mùi người chết mà thôi." Quân Vô Tà không cho là đúng, hơi thở như vậy nàng quá mức quen thuộc. Dưới sự thối nát của thi thể hủ bại, mùi tử vong từng chút một nở rộ ở đây. Tàng Vân Phong nhìn như địa linh nhân kiệt, lại là địa ngục nhân gian.
"Sửu bát quái kia vừa nhìn đã thấy không phải là thứ gì tốt." Tiểu hắc miêu ở trong thân thể Quân Vô Tà đều nhìn xem diện mạo Kha Tàng Cúc rất rõ ràng, tên kia thật sự là hoàn toàn kinh khủng.
Quân Vô Tà không nói gì, chỉ là lẳng lặng ngồi một chỗ.
Vừa mới gia nhập Tàng Vân Phong, trừ bỏ tên đệ tử xuất hiện ngay từ đầu dẫn đường đưa bọn họ thẳng vào khu nhà ở, cũng không còn có người nào khác để ý tới những thiếu niên vừa mới đến. Trong lòng mang tâm tình kích động và khẩn trương, mấy chục tên thiếu niên tụ tập ở trong sân một buổi chiều, không ai dám tự tiện hành động hoặc đi lang thang khi chưa nhận được bất luận thông báo nào, bọn họ vô cùng quý trọng lần kỳ ngộ này.
Khi màn đêm buông xuống, một số đệ tử Tàng Vân Phong đều trở về từ bên ngoài sân, nhóm đệ tử mới đã đói bụng cả một buổi trưa, mắt chỉ có thể trông mong nhìn nhóm sư huynh của mình. Một người trong số họ tập trung can đảm tìm các sư huynh hỏi tình huống một chút, lại bị mấy ánh mắt lạnh lùng đẩy trở về.
Chỉ khi bầu trời đã hoàn toàn rơi vào trong màn đêm đen tối, mọi người đều đã bụng đói kêu vang, lúc này tên đệ tử ban ngày đưa bọn họ vào Tàng Vân Phong mới thong thả ung dung đi đến trong viện, hét lên một tiếng để tập hợp tất cả những đệ tử mới.
Quân Vô Tà và Kiều Sở cũng đi ra ngoài, hai người nhìn nhau, tựa hồ đều không nhìn thấy dấu vết đói khát trong mắt lẫn nhau.
"Sư huynh, nó...... đêm đã quá muộn...... khi nào chúng ta được ăn cơm?" Những thiếu niên bụng đói kêu vang, ôm bụng nhìn tên đệ tử kia.
Tên đệ tử quét mắt liếc nhìn bọn họ một cái, âm dương quái khí cười nói: "Muốn ăn cơm?"
Một đám thiếu niên vội vàng gật đầu.
Đệ tử kia duỗi tay và chỉ ngón tay về phía bên ngoài viện, "Nhìn kìa, bên ngoài viện có một trăm cái lu lớn. Năm dặm về phía đông có một con suối nằm trên núi. Tất cả các ngươi mỗi người sẽ phải đổ đầy ba lu nước. Nếu ai không thể hoàn thành, đừng nói là cơm tối hôm nay, ngay cả cơm sáng ngày mai cũng đừng nghĩ đến ăn."
"Cái gì?" Một đám thiếu niên trợn tròn mắt. Khi tới, bọn họ xác thật nhìn thấy bên ngoài sân bày biện lu lớn. Vấn đề chính là, những chiếc lu kia có chiều rộng còn rộng hơn cả bàn tay của bọn họ duỗi ra, chiều sâu thì cao ngang ngực của nam tử. Năm dặm nhìn có vẻ không xa, nhưng một hồi lúc này lại giống như mười dặm. Bọn họ đã đói bụng cả ngày, chưa uống một giọt nước, lại đang là đêm khuya, nơi nào còn có sức lực tới tới lui lui gánh nước? Lu nước to như vậy, muốn lấp đầy ba lu đó, khả năng là phải mất mấy chục chuyến đi qua đi lại.
Đừng nói đường núi Tàng Vân Phong này là dốc, ngay cả khi nó là mặt đất bằng phẳng, không ai trong số bọn họ có thể hoàn thành nó.
"Như thế nào? Người lười biếng muốn chơi? Ta nói cho các ngươi biết, những cái lu nước đó đều phải được dùng để tưới cây dược vào ngày mai. Nếu các ngươi không làm được, nhân lúc trời còn sớm hãy cút đi. Tàng Vân Phong không phải là nơi của phế vật như thế!" Đệ tử kia cười lạnh mở miệng, một hơi khiến khuôn mặt tất cả mọi người đều trắng không còn giọt máu.
Một đám thiếu niên tự cho là mộng đẹp, đột nhiên bị hắt một gáo nước lạnh thì bắt đầu tỉnh táo lại.
Mộng đẹp nơi nào? Đơn giản chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng!
Bọn họ đã thật vất vả tiến vào Tàng Vân Phong, sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội như vậy. Mặc dù cảm thấy không thể nào hoàn thành, họ chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng và vượt qua khó khăn.