Kéo thân hình mỏi mệt, một đám thiếu niên kêu khổ thấu trời chạy tới bên ngoài viện và xách theo thùng nước chạy đi lấy nước.
Hai thân ảnh lười nhác lại không nhanh không chậm đi ở cuối cùng, nhìn theo những bóng lưng thê thảm đang tập tễnh đi.
"Đói sao?" Kiều Sở không còn thấy bóng dáng của tất cả mọi người, ngoài viện chỉ còn lại hai người là hắn và Quân Vô Tà, lúc này mới mở miệng hỏi.
Quân Vô Tà lắc lắc đầu, ngày thường nàng ăn không nhiều lắm, không có gì hứng thú đối ham muốn về thức ăn, chỉ cần bảo đảm mỗi ngày đều nhận đủ dinh dưỡng và nhiệt lượng, nàng sẽ không cần bất cứ thứ gì như ăn cơm. Trong đan dược nàng mang đến cũng đủ để bổ sung những thứ đó, cho nên nàng cũng không có bất luận cảm giác đói khát gì.
"Đây, ngươi cứ cầm trước đi, hôm nay không ăn, giữ lại để sau này ăn cũng được. Sự lăn lộn này phỏng chừng sẽ kéo một thời gian dài." Kiều Sở từ trong túi mang theo bên người, lấy ra một bao thịt khô, nhét vào tay Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày nhìn Kiều Sở. Kiều Sở một đường ồn ào, nhưng thỉnh thoảng biểu lộ ra những manh mối, khác với biểu hiện thảnh thơi bên ngoài của hắn. Mục tiêu bạn đầu của Kiều Sở chính là tiến vào Tàng Vân Phong, sau đó những biểu hiện của hắn, tựa hồ rất quen thuộc đối tình huống bên trong Tàng Vân Phong. Thịt khô nhỏ và không dễ thấy, là lương khô thích hợp nhất trong thế giới này. Người bình thường rất ít khi mang theo loại đồ vật này ở trên người, nhưng trên người Kiều Sở tựa hồ cũng không chỉ có một bao.
Từ lúc ban đầu, Kiều Sở đã mơ hồ ám chỉ hắn sẽ bảo hộ nàng khi ở trong Tàng Vân Phong. Xem ra, Kiều Sở cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về tội ác của Tàng Vân Phong. Thịt khô này, chỉ sợ đã sớm được chuẩn bị trước, vì muốn ứng phó sự lăn lộn của đêm nay.
Mục đích Kiều Sở đến Khuynh Vân Tông rốt cuộc là vì cái gì?
Thấy Quân Vô Tà không tiếp nhiếp nó, Kiều Sở đành cất thịt khô vào túi mình lần nữa, "Nếu như ngươi đói bụng thì nói với ta, ta có đủ. Chúng ta cũng đừng xách nước, dù sao cũng không có khả năng hoàn thành. Sao ngươi không đi bộ bên ngoài một chốc? Hiện tại trở về chỉ sợ sẽ bị những sư huynh kia cằn nhằn."
Kiều Sở nói rõ, không muốn lao động mệt nhọc cho Tàng Vân Phong.
"Ngươi muốn đi đâu?" Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng.
Kiều Sở hơi sửng sốt, làm sao để nàng tự mình ra ngoài một chuyến?
"Ngươi muốn ta đi bộ, vậy ngươi đi đâu?" Quân Vô Tà chỉ ra sự bại lộ trong lời nói của hắn.
Kiều Sở buồn bực vỗ trán mình một cái, "Đầu óc của ta! Khó trách luôn bị Hoa ca mắng!" Hắn nhìn nhìn khắp nơi, sau khi xác định không có bất luận người ngoài nào, lúc này mới thấp giọng nói: "Ta muốn đi tìm một người. Tàng Vân Phong rất nguy hiểm, ngươi không cần phải chạy loạn, chờ sau khi ta tìm được người và nói chuyện xong, ta sẽ trở về tìm ngươi."
Trong mắt của Kiều Sở, Quân Vô Tà tay nhỏ chân nhỏ thật sự rất nguy hiểm khi ở Tàng Vân Phong, chỉ sợ mình không lưu ý một cái, nàng sẽ bị những thiếu niên hung ác cực cùng kia bắt đi.
"Ta đi cùng ngươi." Quân Vô Tà nhìn Kiều Sở.
Kiều Sở thật sự ngây ngẩn cả người.
"Ngươi đi cùng ta?"
Quân Vô Tà gật đầu.
Kiều Sở muốn quen thuộc với Tàng Vân Phong hơn nàng nhiều, cho dù lai lịch của Kiều Sở là gì, ít nhất hắn không phải là đồng minh với Khuynh Vân Tông. Nếu như mục đích không xung đột, nàng thật ra không ngại mượn tay hắn để làm quen với Tàng Vân Phong một chút.
Điều này khiến Kiều Sở có chút khó xử, hắn nhìn nhìn Quân Vô Tà, chần chờ một lát mới nói: "Được rồi, nhưng ngươi phải hứa với ta, mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì, đều không được lên tiếng."
Đưa nàng đi cùng cũng tốt, để nàng lại một mình một người ở nơi lang hổ này, xác thật cũng không phải là ý kiến hay.
Thực hiển nhiên, Kiều Sở đã có nhận thức sai lầm về Quân Vô Tà, chỉ xem nàng giống như một thiếu niên nhỏ yếu nhược, sớm đã quên đi khả năng Quân Vô Tà đã hạ độc ban ngày không còn một mảnh.