“Ngươi chắc chứ?” Nam tử khẽ nhếch khóe môi, không khỏi ngạc nhiên.
“Linh Châu đã phản ứng lại rồi, nàng ta nhất định chưa đi xa được đâu! Bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp đó.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt màu ngọc bích đang cầm trên tay, đuôi mắt nheo lại ẩn chứa đầy tia nguy hiểm.
“Hừ! Đúng là tìm mòn gót giày mà không thấy, có được lại chẳng tốn chút sức lực nào. Nếu gặp được rồi, nhất định không được để ả chạy thoát.” Người đàn ông nhoẻn miệng cười, phơi bày ý đồ không chút che giấu.
Thế rồi, hình bóng hai người họ đột nhiên lóe lên rồi biến mất ở đỉnh Vân Sơn!
Nơi giữa sườn núi, Quân Vô Tà đang nhìn về phía con gấu khổng lồ ngay sau lưng nàng, bộ lông xen lẫn màu đen và trắng của nó giống như bảo vật quốc gia trước kia vậy, chỉ là vóc dáng này lớn hơn rất nhiều.
“Cổn Cổn nhà ta, có phải là uy vũ hùng tráng lắm không!” Kiểu Sở bắt gặp ánh mắt chăm chú của Quân Vô Tà đang nhìn về phía Cổn Cổn nhà mình, không giấu được sự kiêu ngạo mà vỗ vỗ vào cái bụng to lớn của nó, cảm giác từ lớp lông mềm mại ấy khiến người ta thoạt nhìn chỉ muốn được một lần chạm vào.
Chỉ thấy Hắc Miêu bò lên vai của Quân Vô Tà, giơ móng vuốt lên che mặt.
Thôi xong!
Chủ nhân của nó phải chăng lại phát bệnh rồi!
Quân Vô Tà nhìn bóng hình “Gấu mèo” to lớn trước mặt, im lặng một lúc rồi nhàn nhạt mở miệng, nói: “Ta có thể chạm vào nó không?”
“Đương nhiên!” Kiều Sở tự nhiên trở nên hào phóng lạ thường.
Quân Vô Tà liền bước đến trước mặt Cổn Cổn, nhìn con gấu khổng lồ với chiều cao khoảng chừng hai mét ở ngay trước mắt, đôi mắt lạnh băng tựa như mặt nước mùa thu, lần đầu tiên nhìn chăm chú đến vậy.
Cổn Cổn nghiêng đầu, nhìn dáng người nhỏ bé đang đứng trước mặt mình, nó hiểu được ý của chủ nhân, biết rõ người này chỉ là bạn bè bình thường, không phải kẻ địch, càng không thể tấn công.
Cứ như thế, Quân Vô Tà và Cổn Cổn nhìn nhau một lúc lâu. Chính vào lúc Kiều Sở cho rằng Quân Vô Tà không hề có ý định chạm vào Cổn Cổn thì Quân Vô Tà bỗng nhiên phù một tiếng, cả người nhào về phía cái bụng to tròn của Cổn Cổn, hai tay dùng hết sức lực ôm chặt lấy cái bụng của nó.
Xúc cảm mềm mại từ bộ lông của con vật mỗi khi chạm vào khiến Quân Vô Tà thoải mái nhắm mắt lại.
Sau lưng nàng, Hắc Miêu có vẻ như sắp khóc đến nơi rồi.
Chủ nhân của nó quả nhiên phát bệnh thật rồi!
Quân Vô Tà không hẳn là yêu thích gì, chỉ là đối với những con vật có lông như thế này thì lại không hề có bất kỳ kháng cự nào. Trước đây nàng cố gắng lấy được giấy phép bác sỹ thú y, thứ nhất là vì mục đích trả thù, thứ hai là bởi vì nàng rất có hứng thú với những loại sinh vật có lông mềm mại.
Có trời mới biết, Quân Vô Tà cả ngày giữ khuôn mặt lạnh lùng ấy, vậy mà sau khi nhìn thấy mèo con chó con, ánh mắt kia lại chăm chú đến vậy, thật là làm cho Hắc Miêu cũng không kiềm chế được mà nhìn thẳng.
Thật không ngờ rằng, Quân Vô Tà sau khi sống lại vẫn không bỏ được thói xấu đó!
Đến cả rắn hai đầu cũng không thể thu hút sự chú ý của nàng, vậy mà loài gấu mèo khổng lồ này lại khiến nàng chăm chú đến thế, dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu, bỗng chốc làm cho Quân Vô Tà cảm thấy vô cùng hứng thú đối với loài sinh vật có lông này.
Kiểu Sở trợn mắt há miệng nhìn Quân Vô Tà vẫn luôn lạnh lùng điềm tĩnh nay lại nhào vào bụng vật cưng nhà mình mà thích thú sờ tới sờ lui, cơn sốc khiến hắn muốn rớt cằm xuống đất đến nơi rồi.
Cái này…
Không phải thay đổi quá nhanh rồi sao!
Ánh mắt Hoa Dao trong phút chốc cũng trở nên ấm áp kỳ diệu khó tả.
Sự bình tĩnh và mưu trí của Quân Vô Tà vẫn luôn làm cho mọi người vô thức quên đi tuổi thật của nàng, nhưng thực ra nhìn vào phản ứng ban nãy của Quân Vô Tà đối với Cổn Cổn mới thấy rằng đó mới chính là lúc phản ánh rõ nhất tâm hồn của nàng.
“Cổn Cổn nhà ta… Thật đúng là, khiến ai cũng yêu hết!” Kiểu Sở mãi lâu sau mới thốt ra được câu này, bởi lẽ vốn dĩ ban đầu hắn cứ tưởng Quân Vô Tà là ngưỡng mộ sự “uy vũ hùng tráng” của Cổn Cổn, về sau mới phát hiện ra hóa ra không phải như hắn vẫn nghĩ.
Khóe miệng Hoa Dao hơi giật giật, hồi lâu sau cũng không thấy nói gì thêm.
Trong khi đó, Dạ Sát ngay từ đầu vẫn ẩn nấp bên trên một tán cây cao, nhìn thấy cảnh tượng Quân Vô Tà bất ngờ thay đổi như vừa rồi, hắn hoảng sợ đến suýt chút nữa thì lao từ trên cây xuống.
Thật không ngờ rằng, đại tiểu thư ngày thường lúc nào cũng lạnh lùng sắc bén lại có lúc thích những sinh vật có lông như thế kia!