“Việc này tốt hơn là nên bẩm báo cho Tước gia.” Dạ Sát đưa tay xoa xoa cằm, từ trong bóng tối thả Hắc Xà ra.
Nhiệm vụ hàng ngày của Dạ Sát là bí mật bảo vệ Quân Vô Tà, nhẫn nhịn trước một đại tiểu thư thực sự là quá mức hung dữ, ở Khuynh Vân Tông căn bản là không có bất cứ chuyện gì mà cô ta không bất bình, Dạ Sát tự bảo vệ mình được như thế này coi như đã là thành công lắm rồi. Vậy nên mỗi ngày việc mà hắn lắm, chính là thăm dò thú vui, sở thích của đại tiểu thư, và nếu như bắt gặp được cái gì thì đều phải ghi vào giấy và đem cho Hắc Xà chuyển tờ giấy đó đến tận tay Quân Vô Dược.
Nhưng ngay khi Dạ Sát vừa thả Hắc Xà ra thì sắc mặt hắn trong phút chốc đã bất chợt thay đổi!
Hai luồng gió cực mạnh không biết từ đâu lao đến, rất gần!
Dạ Sát lập tức thu lại thần trí xao nhãng trong chớp mắt, thận trọng quan sát tình hình xung quanh.
Quân Vô Tà vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc thư thái từ bộ lông nhung của Cổn Cổn mang lại, trong lòng đang ngập tràn tình yêu thương thì bất thình lình, một giọng nói xa lạ đã phá vỡ tâm trạng tốt của nàng ngay lúc ấy.
“Hóa ra là ngươi ở đây!”
Giọng nói này ngay lập tức khiến cho ba người đang có mặt ở đó phải quay lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có hai người đàn ông tuấn tú, không biết từ đâu tới đang dùng ánh mắt phức tạp tìm kiếm điều gì đó trên người bọn họ, chỉ có điều ánh mắt ấy vô cùng kỳ quái, như thể họ không xem ba người kia là con người, mà là đồ vật.
Ánh mắt chứa đầy sự khinh thường không chút che giấu.
“Là ngươi? Hay là ngươi? Hay là… Đúng rồi, chính là tên này.” Người đàn ông hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Hoa Dao, rồi đến Kiều Sở và cuối cùng ánh nhìn của hắn dừng lại trên người Quân Vô Tà.
Ánh mắt của Quân Vô Tà trở nên lạnh lùng, nàng cũng không rõ tại sao hai người đàn ông này lại đột nhiên có mặt ở đây, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Hoa Dao và Kiều Sở cũng đã điều chỉnh lại tư thế, Cổn Cổn bước đến đứng gần Kiều Sở, Hắc Xà cũng đã bày ra tư thế phòng ngự.
“Hừ, ta đang nhìn thấy cái gì đây? Dưới tam giới mà lại có người luyện cốt tộc. Tiểu quỷ, rắn hai đầu kia là giới linh của ngươi phải không?” Người đàn ông nheo mắt nhìn Hoa Dao.
Hoa Dao toàn thân cứng đờ, con mắt cũng nheo lại lộ rõ vẻ cảnh giác.
“Gấu Âm Dương… Chà chà, những thứ như giới linh này lại có thể xuất hiện ở một nơi như tam giới, thật là khiến cho tại hạ phải mở rộng tầm mắt rồi.” Ánh mắt người đàn ông lại hướng về phía Cổn Cổn, nói.
“Rắn hai đầu, gấu Âm Dương, xem ra hai ngươi không phải là thứ chúng ta muốn tìm rồi…” Nam tử chậm rãi quét mắt về phía Quân Vô Tà, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Tiểu tử kia, trên người ngươi đang có giới linh hệ thực vật phải không?”
Quân Vô Tà cả người chấn động, nàng không hề thả Tiểu Bạch Liên ra, làm thế nào hai người này lại có thể biết được trong cơ thể nàng đang có giới linh hệ thực vật được!
“Các ngươi là ai?” Quân Vô Tà lạnh lùng mở miệng, hai người đàn ông này cho nàng cảm giác khác hẳn so với những người nàng đã từng gặp, bọn họ chỉ đứng đó nhưng lại khiến nàng như có một loại áp lực vô hình đang đè nặng trong lòng, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Loại cảm giác này đối với Quân Vô Tà mà nói, từ trước đến nay chưa từng có.
“Chúng ta đều là người tốt! Tiểu tử, nói cho ta nghe xem, trong thân thể ngươi rốt cuộc có phải là giới linh hệ thực vật không?” Người đàn ông nhoẻn miệng cười, đuôi mắt nheo lại như đang dụ dỗ.
Quân Vô Tà chau mày, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét.
“Ấy, không cần căng thẳng như thế, chúng ta chẳng qua chỉ là muốn hỏi thăm ngươi một chút thôi mà.” Người đàn ông nhìn Quân Vô Tà trên mặt không có lấy một tia thân thiện, có chút bất lực mà thở dài.
Ngược lại, người đàn ông bên cạnh nãy giờ vẫn không hề mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, ánh mắt ẩn chứa đầy tia nguy hiểm.
“Không quen biết thì không có gì để nói cả.” Quân Vô Tà vẫn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của hai người đàn ông đang đứng trước mặt.
“Ngươi đã không phối hợp như thế, thì cũng đừng trách ta…” Người đàn ông khẽ nhếch khóe môi, đột nhiên cười lạnh một tiếng.