Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 348

Quân Vô Tà buông tầm mắt xuống, ôm Hắc Miêu vào lòng, đứng dậy xuống giường.

Phi Yên giật thót lên, vội vàng ngăn lại nói: “Bây giờ cô vẫn không thể xuống giường được!”

Quân Vô Tà cố ý đứng dậy, đôi chân vừa đặt xuống đất, một cơn say xẩm xông lên đầu, thân thể nàng choáng váng, Phi Yên trừng mắt định đến dìu nàng, Quân Vô Tà đã đứng vững, chạy ra ngoài cửa.

Quang cảnh bên ngoài có chút tàn tạ, bên trong sân trống rỗng, phòng ốc đều có chút cũ nát, khe hở của phiến đá lót đường mọc đầy cỏ dại, xem ra cái sân này bị bỏ hoang đã lâu chứ không hề giống học viện.

Quân Vô Tà từng nghe nói tới học viện này, không ít người trong giới linh này vào học viện, bái sư. Ở trong học viện này học tất cả những gì liên quan đến giới linh và linh lực.

Vốn dĩ tuổi của Quân Vô Tà là học tập trong học viện, nhưng vì một số hỗn loạn của Hoàng thân quốc thích làm lỡ dở.

Trong sân, mùi rượu thơm khắp nơi, Quân Vô Tà khẽ ngước mắt, đi theo mùi hương ấy.

Ở một góc sân, bên cạnh ao sen, một người đàn ông râu quai nón đang ngồi trên ghế đá, ôm bình rượu uống, hơn nửa mặt bị râu che lại, sắc mặt hơi đỏ, trong cơn say nồng mắt hơi híp lại, nhưng điều thật sự khiến Quân Vô Tà chú ý đến là đằng sau lưng hắn mọc đầy bèo trong ao sen, hoa sen khô héo.

“Này! Cô thật sự không thể động đậy lung tung! Vết thương vẫn chưa lành mà!” Phi Yên một mạch chạy đến, nhìn thấy Quân Vô Tà đang dừng chân bên ao sen, Phi Yên nhìn sang người đàn ông râu ria đang uống rượu bên cạnh nhìn Quân Vô Tà, lập tức nói: “Sư phụ, người xem nàng ấy, vết thương chưa lành lại chạy khắp nơi.”

Người đàn ông râu ria được Phi Yên gọi là sư phụ nhìn Quân Vô Tà, quơ quơ tay với Phi Yên: “Để nàng xem. Dù gì giới linh của nàng cũng đã trở thành bộ dạng này, nàng không khỏi lo lắng là chuyện bình thường.”

Trong ao có duy nhất một bông sen, chính là Thương Ngự Tuyết Liên, sau khi bị người đàn ông áo trắng đả thương, Thương Ngự Tuyết Liên đã mất đi hơn nửa khả năng sống sót, ngay cả hình hài người cũng không biến hóa được, cánh hoa xinh đẹp đã khô héo, co quắp lại với nhau, mép cánh hoa khô vàng cuộn ngược lại, những ngày tươi đẹp còn đâu.

Quân Vô Tà lẳng lặng nhìn Thương Ngự Tuyết Liên, trên mặt không có cảm xúc gì, sau nửa canh giờ, nàng quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông râu ria đang nhìn nàng bằng ánh mắt thú vị.

“Nó còn cứu được không?”

“Chỉ là bị hủy đi nguyên thần, dưỡng sức ở hồ này vẫn có khả năng hồi phục, nếu đi đến chỗ của hắn, không đến nửa tháng, nhất định tan tành mây khói.” Người đàn ông râu ria thẳng thắn nói.

Quân Vô Tà căng mắt rồi rũ xuống, nhìn Tiểu Hắc Miêu yếu ớt trong lòng, không nói thêm gì nữa.

“Thay vì quan tâm nó, chi bằng quan tâm bản thân ngươi một chút, vết thương trên cơ thể ngươi không nặng, nhưng linh hồn đã bị thương nặng, ta nghe Kiều Sở nói, các ngươi đã gặp người của tam giới, có phải ngươi đã dùng phương pháp đặc biệt để công kích đối phương không?” Người đàn ông râu ria ngừng một chút lại nói: “Không cần khẩn trương, ta là sư phụ của Hoa Dao.”

Quân Vô Tà nhìn người đàn ông râu ria, không lên tiếng.

Người đàn ông râu ria đành nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Quân Vô Tà, cười nói: “Mà thôi, nếu ngươi không muốn nói, thì đừng nói, linh hồn đã mất không dễ điều dưỡng, sau này ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.”

Quân Vô Tà nhìn sang Thương Ngự Tuyết Liên: “Ông có thể cứu nó không?” Tuy nàng không cảm nhận được linh hồn của Tiểu Bạch Liên và Túy Liên, nhưng vẫn cảm thấy Thương Ngự Tuyết Liên ở trong ao, như rằng có thêm sinh khí so với hôm đó.
Bình Luận (0)
Comment