Người đàn ông râu ria nhíu mày: “Để ở đây không chết được.”
“Hoa Dao và Kiều Sở đâu?” Quân Vô Tà hỏi.
“Phi Yên, đưa nàng qua đó.” Người đàn ông râu ria khẽ hất cằm với Phi Yên ở bên cạnh.
Đưa mắt nhìn Quân Vô Tà rời đi, người đàn ông râu ria nhíu chặt đầu mày, cầm bầu rượu lên ngửa đầu dốc xuống, rượu trôi xuống cổ họng, ánh mắt ông ta lại chuyển đến trên Thương Ngự Tuyết Liên.
“Giới linh hệ thực vật, khó trách bị người trong mười hai điện để mắt tới. Giới linh đại bổ như thế, nếu để Thượng Tam Giới biết được, e là lại gây ra một trận gió tanh mưa máu.” Ông ta tự lẩm bẩm, song lại cảm thấy buồn cười.
Phi Yên đưa Quân Vô Tà về trong viện, bước về phía một căn phòng cửa đóng chặt, đang định gõ cửa thì cửa căn phòng đó lại bị người ta đẩy ra.
Một thiếu niên mặt mũi anh tuấn, khí chất ôn hòa đứng trong cửa, khi đôi mắt vương nụ cười nhìn thấy Phi Yên và Quân Vô Tà ở ngoài cửa thì khẽ ngẩn ra, sau đó hắn cười nói: “Yên Nhi đến đấy à? Vị này chắc hẳn chính là người bạn mà mấy người Hoa ca đưa về đúng không.”
Phi Yên cười híp mắt chạy đến bên thiếu niên đó, thoạt nhìn, chiều cao của hai người không khác nhau là bao.
“Chính là cô ấy, vừa mới tỉnh thì đã xuống giường, có ngăn cũng không ngăn được, sư phụ bèn bảo muội dẫn cô ấy đi gặp Hoa ca và Nhị Kiều.”
Thiếu niên cười khẽ, nụ cười đó khiến đóa bách hợp cũng mất đi nhan sắc.
Thiếu niên đang định lên tiếng, trong phòng lại vang lên tiếng gọi Quân Vô Tà quen thuộc.
“Tiểu Tà Tử đến đấy à? Đợi một chút! Ta còn chưa mặc quần!” Giọng nói của Kiều Sở đầy vẻ nóng vội.
Phi Yên đứng ở cửa cười phì một tiếng: “Nhìn cái điệu bộ ngốc nghếch của huynh kìa, ai thèm nhìn huynh chứ.”
Thiếu niên bên cạnh cười nhẹ bất lực, nhìn Quân Vô Tà nói: “Cứ đợi một chút đã, ta tên Dung Nhã, nghe Nhị Kiều gọi cô là Tiểu Tà Tử, ta gọi cô là Tiểu Tà không sao chứ?”
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
Dung Nhã nhìn sắc trời, mắt hướng về nơi xa.
“Hôm đó khi Hoa ca và Nhị Kiều dẫn cô về, thật sự dọa bọn ta một trận. Con Hắc Xà giới linh đưa mọi người về vừa đưa mọi người đến đây thì chết, chỉ còn lại một đoạn xương rắn, ta chôn nó ở ngọn núi sau học viện.”
Quân Vô Tà không nói chuyện, kí ức của nàng dừng lại ở cảnh nổ đầy chết chóc trong đêm ấy, tất cả mọi chuyện sau đó nàng căn bản không biết gì.
Con Hắc Xà đó, có lẽ chính là giới linh của người áo đen kia, người chết thì giới linh biến mất, nhưng sẽ không để lại xương cốt, song Dung Nhã lại nói con Hắc Xà đó để lại một đoạn xương, thực sự hơi kì lạ.
Đợi một lát, Kiều Sở trong phòng lại lên tiếng lần nữa.
“Được rồi! Vào đi!”
Dung Nhã làm động tác mời, nho nhã lễ độ, ôn nhuận như ngọc.
Quân Vô Tà bước vào cửa phòng liền nhìn thấy trái phải phòng mỗi bên có một chiếc giường, Hoa Dao và Kiều Sở đang nằm từng bên.
Nửa gương mặt của Kiều Sở vẫn còn quấn băng vải, trên người mặc chiếc áo choàng rộng, cười ngốc nghếch nhìn Quân Vô Tà. Còn Hoa Dao thì yên lặng ngồi dựa ở đó, xem ra đã đỡ hơn nhiều so với Kiều Sở, nhìn thấy Quân Vô Tà, hắn cũng khẽ gật đầu với nàng coi như chào hỏi.
“Ôm một lát.” Quân Vô Tà đột nhiên xoay người, đưa Miêu Nhi đang ngủ mê man trong lòng cho Dung Nhã. Trên mặt Dung Nhã toát lên vẻ kinh ngạc, mắt đối mắt với Phi Yên ở bên cạnh, nhìn ra được vẻ nghi hoặc từ trong mắt đối phương.
Con Hắc Miêu này đối với nàng mà nói rất quan trọng phải không, nhưng vì sao nàng lại giao cho Dung Nhã chứ không phải là Phi Yên mà nàng nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại?
Hai người nhất thời nghĩ không thông.
“Tiểu Tà Tử, cô ngủ giỏi thật đấy, ba ngày rồi cô mới tỉnh.” Kiều Sở vô tư nhìn Quân Vô Tà đang đi về phía hắn, nụ cười trên nửa bên mặt lộ ra ngoài vô cùng rạng rỡ.