Doãn Ngôn đột nhiên nhíu mày, học viện Phong Hoa có quy định đệ tử không được tùy ý triệu hồi giới linh, nhưng trong quy định này vẫn còn một điều kiện đó là giới linh ba thước trở lên không được tùy ý triệu hồi, ba thước trở xuống không bị cấm.
Quân Vô Tà chẳng qua mới nhập học hôm nay, quyển nội quy dày của học viện mới lật qua vài lần, Doãn Ngôn cho rằng nàng không biết đến điều kiện này. Không ngờ nàng không những biết mà còn không hề do dự dùng chính điều này chặn họng hắn, hơn nữa thái độ rất xấc xược!
Quân Vô Tà mới chỉ xem qua vài trang của quyển nội quy, có điều Doãn Ngôn không biết trời sinh nàng có bản lĩnh nhìn thoáng qua đã nhớ ngay, sau khi vào trong phòng nàng đã lật qua lật lại quyển nội quy ba lần, mọi quy định bên trong nàng đã thuộc nằm lòng.
Doãn Ngôn muốn dựa vào quy định nàng không biết để gây sự, e là tính nhầm rồi.
“Ngươi còn dám cãi?” Đôi mắt u ám của Doãn Ngôn ngân ngấn nước, nhưng phàm là học viên mới vào học viện Phong Hoa nhìn thấy bề trên có người nào là không nơm nớp lo sợ. Không muốn nói là Doãn Ngôn mượn cớ dạy dỗ Quân Vô Tà, cho dù là không mượn cớ, Doãn Ngôn nhất nhất muốn răn dạy Quân Vô Tà thì nàng chỉ có thể thành khẩn chấp nhận, đâu có chỗ cho nàng cãi lại!
Doãn Ngôn đúng là lần đầu tiên gặp kiểu học viên mới này.
“Ngươi thật ồn.” Quân Vô Tà liếc nhìn Doãn Ngôn.
Mặt Doãn Ngôn biến sắc trắng bệch.
Thiếu niên bên cạnh thấy tình hình bất thường, lập tức đi lên trước kéo cổ tay Doãn Ngôn nói: “Ninh sư tỷ tìm huynh có việc, đừng chấp nhặt với loại lính mới.”
Nghe đến ba chữ “Ninh sư tỷ”, vẻ mặt u ám của Doãn Ngôn liền biến mất, hắn trợn mắt nhìn Quân Vô Tà rất hung dữ, rời đi cùng thiếu niên kia.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Hắc Miêu chà chà mu bàn tay Quân Vô Tà: “Tên đần kia hình như cố ý gây sự với chủ nhân, có phải người nhân lúc ta ngủ lại chọc giận ai rồi không?” Hắc Miêu hiểu rõ mồn một tính cách của chủ nhân, nàng trước nay không phải người nhiều chuyện, cũng không ưa gây chuyện thị phi, nhưng hành động lặng lẽ cô độc kia lại thường khiến một số người không vừa ý.
Giống như khi nãy, cái người tên Doãn Ngôn kia tuy trong lòng có ý nghĩ xấu với Quân Vô Tà, nhưng có thể hét một câu “Ngươi thật ồn” vào mặt sư huynh, e là chỉ có chủ nhân của hắn mà thôi.
Khả năng xử lý khéo léo sự việc, cả đời này Quân Vô Tà cũng không thể có.
“Chưa từng thấy.” Quân Vô Tà thuận miệng trả lời.
Hắc Miêu thở dài, quả nhiên tính cách của chủ nhân hắn không được người khác hoan nghênh đến vậy, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, đối phương lại nảy sinh lòng thù hận với nàng.
Hắc Miêu đang cảm thán về bộ dạng châm biếm của chủ nhân thì người vừa bước vào phòng cùng Doãn Ngôn không kìm được mới hỏi.
“Hôm nay huynh làm sao vậy? Lại tích cực với một tên lính mới mới nhập học đến vậy, nếu như đúng là không thuận mắt, xử lý riêng là được rồi, hà tất phải hạ mình.” Người đó cứ nghĩ ở học viện Phong Hoa thường không có chuyện mở lời dạy dỗ lính mới.
Doãn Ngôn nhíu mày nói: “Hắn do Phạm Cẩm dẫn đến.”
Thiếu niên kia hơi sững người, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
“Nếu đã như vậy huynh tự mình xử lý là phải rồi, một tên lính mới cho dù có Phạm Cẩm chống lưng, huynh muốn đùa giỡn với hắn chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay hay sao. Đừng quên huynh là đệ tử của phân viện Phục Linh, dù có gây ra chút chuyện cũng chẳng ai dám làm gì.”
Lông mày Doãn Ngôn cuối cùng cũng dãn ra, khóe miệng khẽ cười mỉa mai: “Dẫu không có Phạm Cẩm, chỉ dựa vào cái khẩu khí ban nãy tiểu tử đó nói với ta, ta cũng không định bỏ qua cho hắn.”