Thiếu niên kia gật đầu lia lịa, toát mồ hôi lạnh, Doãn Ngôn nhìn thì rất nho nhã tử tế, nhưng tính cách nham hiểm lại khiến người ta sợ hãi.
“Ninh sư tỷ tìm ta có việc gì?” Doãn Ngôn dẹp chuyện của Quân Vô Tà sang một bên, hỏi.
Thiếu niên lắc lắc đầu: “Ninh sư tỷ không nói gì, chỉ kêu đệ bảo huynh qua đó.”
Doãn Ngôn không hỏi thêm nữa.
Lát sau hai người đã đến tầng hai Tàng Thư Các của phân viện Thủ Lĩnh, một thiếu nữ vận trang phục của đệ tử học viện Phong Hoa đang đứng dựa vào cửa sổ. Ánh nắng từ cửa sổ chiếu rọi lên người nàng, toàn thân tỏa ra vầng hào quang mê đắm lòng người.
Thiếu nữ khẽ cúi đầu, xem quyển sách trên tay, ánh mắt chăm chú.
Doãn Ngôn nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của nàng hắng giọng nói: “Ninh sư tỷ.”
Thiếu nữ ngẩng đầu, ngũ quan tuyệt mỹ khí chất hơn người cùng ánh mắt cao ngạo ấy thật khiến người khác không thở nổi.
Bắt gặp ánh nhìn chăm chú của nàng, Doãn Ngôn vội cúi đầu.
Thiếu nữ nhìn sang thiếu niên đứng bên cạnh, hắn biết điều lui xuống.
Lúc này nàng mới từ từ nói: “Tên đệ tử mới Phạm Cẩm đưa tới ở cùng với ngươi?”
Doãn Ngôn trả lời: “Đúng vậy, đệ cũng vừa mới biết.”
Thiếu nữ tiếp tục nói: “Ngươi đã gặp tân sinh đó rồi?”
“Phải.”
“Thấy thế nào?”
“Rất ít tuổi, nhiều nhất có lẽ là mười bốn mười lăm tuổi, có điều cơ thể ốm yếu ấy đúng là không nhìn nổi.” Doãn Ngôn thành thật trả lời, nếu Phạm Cẩm không đích thân đưa Quân Vô Tà vào tận phòng, hắn căn bản không thèm để ý đến bạn cùng phòng mới đó.
Thiếu nữ khẽ nheo mắt: “Người không đáng để mắt đến lại khiến Phạm Cẩm cất công đưa tới?”
Học viên cũ của học viện Phong Hoa tuy có trách nhiệm đón tân sinh, nhưng việc này cũng có điều lệ riêng, mỗi năm người đón tân sinh sẽ được chọn ngẫu nhiên, nói ai người đó sẽ bị chọn.
Thế nhưng, trong cái ngẫu nhiên này lại có hai trường hợp đặc biệt.
Trong đó đệ tử phân viện Phục Linh không cần tham gia, người của phân viện Phục Linh luôn rất ít, cũng không biết phân viện trưởng Cố Ly Sinh lấy tiêu chuẩn gì để chọn đệ tử mà mỗi năm số người vào được phân viện Phục Linh nhiều nhất cũng chỉ có hai ba người. Hơn nữa không phải nói vào được phân viện Phục Linh là có thể yên tâm, lỡ như trong lúc tu luyện bị Cố Ly Sinh phát hiện đệ tử của mình không hề thích hợp để tiếp tục, hắn sẽ không khách khí mà đuổi khỏi phân viện. Tóm lại trong số hai ba người được tuyển vào phân viện mỗi năm đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một người.
Hiện tại số lượng đệ tử phân viện Phục Linh cũng chỉ có tám chín người mà thôi.
Thế nhưng tám chín người này lại là những người mà đệ tử của cả học viện ghen tỵ! Có thể nói người trong học viện ngoài tu luyện ra không cho phép làm bất cứ chuyện gì khác, biến họ trở thành những phục linh sư xuất sắc nhất cũng chính là mục đích của học viện Phong Hoa.
Tuy nhiên ngoài đệ tử phân viện Phục Linh ra vẫn còn một số người không cần đón tân sinh.
Đó chính là mười người đứng đầu đại hội Đấu Linh!
Cuối mỗi năm, học viện Phong Hoa sẽ tổ chức đại hội Đấu Linh, không phân biệt chủng loại giới linh, hợp lại cùng thi đấu, cuối cùng chọn ra mười người xuất sắc nhất.
Mà mười người này sẽ được hưởng những đãi ngộ cao nhất của học viện Phong Hoa, cho dù là trong chuyện tu luyện hay những phương diện khác đều được đối đãi cao hơn bất kỳ đệ tử nào. Có thể nói đại hội Đấu Linh hàng năm này chính là lúc học viện Phong Hoa đấu tranh kịch liệt nhất.
Trong đại hội Đấu Linh năm ngoái, Phạm Cẩm đã đứng thứ tư, vì thế hắn hoàn toàn không cần đón tân sinh, suy cho cùng cũng chỉ là việc lãng phí thời gian công sức.