Doãn Ngôn khẽ gật đầu, câu nói của Ninh sư tỷ không khỏi khiến hắn thêm nghĩ ngợi.
“Nhưng đệ cũng từng thấy giới linh của người đó, chỉ là một con mèo đen bình thường... xem ra chẳng có chút gì là đặc biệt.”
“Một con mèo đen bình thường?” Ninh sư tỷ cười nhạt, nàng ta nhìn Doãn Ngôn bằng ánh mắt đầy đáng tiếc: “Ngươi cho rằng không một chút bản lĩnh mà chỉ dựa vào con mèo đen đó lại có thể đường đường chính chính bước vào nơi quan trọng nhất học viện Phong Hoa này sao? Tiểu Ngôn à, ngươi quả là quá ngây thơ rồi.”
Lời của Ninh sư tỷ như gáo nước lạnh khiến Doãn Ngôn đang mơ màng sực tỉnh.
Hắn chỉ nhìn thấy tuổi của Quân Vô Tà và con mèo đen nhìn có vẻ bình thường kia mà lại xem nhẹ ẩn ý bên trong. Quân Vô Tà là một trong số ít người trong kì sát hạch có thể trực tiếp vào được bản bộ học viện Phong Hoa.
Doãn Ngôn là người trực tiếp được nhận vào bộ phận này, tự hắn cũng biết muốn vào được đây không hề dễ.
Nghĩ đến đây, ý nghĩ xem thường Quân Vô Tà trước đây đột nhiên biến mất.
“Ninh sư tỷ nói có lý, sư đệ xin được lĩnh giáo.” Doãn Ngôn khiêm nhường thán phục.
Ninh sư tỷ cười khẽ không thèm để ý, nàng ta nhìn xuống, sự chú ý lại tập trung vào cuốn sách trên tay. Thế nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên: “Phạm Cẩm hôm nay đích thân chạy đi đón tên đệ tử mới này, trong lòng ngươi hẳn cũng không hề dễ chịu đúng không? Vốn đã xem thường ngươi, hôm nay lại đối với tên học viên mới đó tốt như vậy, đúng là khác một trời một vực. Ta cũng thấy không đáng thay cho ngươi.”
Lời của Ninh sư tỷ như nhát dao cắm thẳng vào tim Doãn Ngôn, nỗi ô nhục ấy lại nổi lên trong lòng, vẻ mặt lăng nhục ấy cả đời này hắn cũng không quên. Trong phút chốc mặt Doãn Ngôn tối sầm, tay nắm chặt thành nắm đấm, chết lặng đứng bên cạnh, gân xanh nổi lên lộ rõ vẻ tức giận lúc này.
Ninh sư tỷ cười đầy ẩn ý thật không thể đoán được, nụ cười đó nhanh chóng biến mất.
“Có điều đều là chuyện đã qua, nghĩ lại thì bây giờ Phạm Cẩm chắc cũng đã hối hận, ngươi lại càng không phải là tên tân sinh không biết gì kia. Ngươi giờ là đệ tử của phân viện Phục Linh, so với những đệ tự khác không biết cao thấp ra sao nhưng cũng không cần phải tự ti.” Sự tức giận của Doãn Ngôn cũng dần dịu xuống.
Doãn Ngôn hoàn toàn không để ý rằng cảm xúc của mình không ngừng lên xuống theo vài ba câu của thiếu nữ, giống như đang bị người ta chèn ép.
“Vâng, đa tạ Ninh sư tỷ nhắc nhở! Đệ tuyệt đối không quên nỗi sỉ nhục ngày hôm đó, cũng sẽ không quên tất cả những gì đệ có ngày hôm nay đều là nhờ Ninh sư tỷ.” Doãn Ngôn nheo nheo mắt, cười nhạt trong lòng.
Đúng vậy, Doãn Ngôn hắn giờ đã thành học viên của phân viện Phục Linh, điều này biết bao đệ tử muốn ngưỡng mộ không được, hắn đã không còn là đồ bỏ đi bị người khác dè bỉu!
Phạm Cẩm, ta sẽ cho ngươi thấy tên đệ tử mới ngươi chọn ấy trước mặt ta cũng chỉ là đống rác rưởi.
Ánh mắt Doãn Ngôn càng ngày càng nham hiểm, Ninh sư tỷ cũng nhìn thấy hết phản ứng của hắn, nụ cười nơi khóe miệng càng ngày càng đầy ẩn ý.
“Ta cho ngươi cơ hội này không phải là thương hại, mà là tin tưởng ngươi có khả năng, đáng để cho ta trải đường, ngươi không nên lãng phí sự chuẩn bị của ta mới phải.” Tiếng của Ninh sư tỷ rất trấn tĩnh nhưng biểu cảm lại khiến người ta không dám phản kháng.
“Xin Ninh sư tỷ yên tâm, tâm nguyện của tỷ cũng là tâm nguyện của sư đệ, đệ tuyệt đối không khiến tỷ thất vọng.” Doãn Ngôn nheo nheo mắt đáp.
Ninh sư tỷ mỉm cười, ngẩng cao đầu: “Vậy thì ngươi đi tìm hiểu xem tân sinh mà Phạm Cẩm đưa tới kia rốt cuộc lai lịch thế nào.”