Tiểu Hắc Miêu đang nằm trên đùi Quân Vô Tà cũng cảm giác được ánh mắt tràn đầy ác ý nồng đậm, nó mở mắt nhìn chủ nhân nhà mình vẫn đang bình tĩnh như lúc đầu.
Trên mặt Quân Vô Tà không có bất kỳ biểu hiện gì, bình tĩnh giống như một bức tượng điêu khắc.
Hắc Miêu yên lặng che mặt, từ phương diện nào đó mà nói, chủ nhân nhà hắn quả thực không khác gì người bị bệnh tự kỷ.
Còn không đợi Hắc Miêu mặc niệm xong vì sự thiếu nhạy bén của chủ nhân nhà mình, trong những thiếu niên kia đã có người đi về phía Quân Vô Tà.
“Người được Cố tiền bối chọn, có phải là ngươi không!” Thiếu niên chưa từ bỏ ý định, nhịn không được đến chất vấn.
Quân Vô Tà chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đi đến trước mắt mình, chỉ liếc qua một cái, nàng lại cúi đầu.
Trong lòng thiếu niên hoàn toàn cháy lên một ngọn lửa vô danh, tiểu tử này cũng thật kiêu ngạo! Thậm chí ngay cả nói cũng không mở miệng một câu! Ánh mắt khinh miệt như vậy, quả thật làm cho người ta không thể chịu được!
Nếu như bây giờ Tiểu Hắc Miêu có thể mở miệng, nó nhất định sẽ nói cho thiếu niên như sắp bùng nổ này biết:
Thiếu niên, ngươi hiểu sai rồi... Chủ nhân nhà ta không phải kiêu ngạo, nàng chỉ là bị ngôn ngữ cản trở!
Quân Vô Tà từ trước đến nay chưa từng sống tập thể như thế này, mặc dù là gia nhập vào tổ chức cũng là độc lai độc vãng, ở chỗ sống quần cư giống như học viện này, thật sự là lần đầu tiên nàng đến.
Trước đây, tại học viện Phượng Tây, toàn bộ Đông viện cũng chỉ có mấy người như vậy, cho nên không cảm thấy đột ngột, nhưng đến học viện Phong Hoa rồi, trong đôi mắt toàn là những người xa lạ, cũng không có thiện chí đối với mình, kỹ năng bức bình phong của Quân Vô Tà lại một lần nữa tự động triển khai.
Hiệu quả của bức bình phong này liền dẫn tới Quân Vô Tà bị người ta xem là người cuồng vọng tự đại, trong mắt không xem ai ra gì!
Thấy thiếu niên kia giống như muốn ra tay với Quân Vô Tà, may mà tên nam tử kia mở miệng ngăn chặn khả năng xảy ra bi kịch, hắn nghiêm nghị cảnh cáo mọi người, cấm bọn họ nội đấu tại học viện Phong Hoa, hắn vừa răn dạy, vừa quét ánh mắt qua phía tiểu tử ngồi ở trong góc kia, không để lại dấu vết.
Bên kia là đệ tử Cố Ly Sinh lựa chọn?
Tính tình này, không thể không nói có chút cổ quái.
Trước khi nam tử tới đây cũng đã gặp mặt Cố Ly Sinh, biết đệ tử Cố Ly Sinh lựa chọn cũng ở trong đó liền có lòng hiếu kỳ muốn xem thử, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không phát hiện trên người Quân Vô Tà có đặc thù gì, điểm duy nhất được xem là đặc biệt chính là tính nết này, từ lúc hắn xuất hiện đến vừa rồi, tiểu tử này thậm chí chưa hề ngẩng đầu, chỉ là tự mình chơi đùa với giới linh của mình, điều này thật sự khiến người ta không thể hiểu được.
Nam tử vốn tưởng rằng, năm nay Cố Ly Sinh chỉ thu nhận một tên đệ tử, đối phương nhất định cực kỳ ưu tú, nhưng mà bây giờ xem ra e rằng không phải như vậy.
Tuy nam tử mở miệng ngăn cản người bên ngoài ra tay với Quân Vô Tà, nhưng hắn thật sự không thể cảm thông đối với tính cách này của Quân Vô Tà.
Thiếu niên cô lập như vậy, chỉ sợ rằng những ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng sống tại học viện Phong Hoa.
Trước bữa cơm tối, cuối cùng nam tử kia bảo các thiếu niên trở về.
Những thiếu niên kia không dám ra tay với Quân Vô Tà ở trước mặt nam tử, vốn định sau khi rời khỏi đây tìm một chốn không người dạy dỗ thật tốt tên tiểu quỷ phách lối này, nhưng chờ đến sau khi bọn hắn đi tới cửa, từng người đều ngẩn ra.
Phạm Cẩm mang theo vẻ mặt với nụ cười sang sảng đang đứng trước cửa lớn, thân hình cao lớn ngạo thị quần hùng, cặp mắt cười cong cong nhanh tìm được Quân Vô Tà một thân một mình chóng trong đoàn người cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của những thiếu niên khác, hắn sải bước đi về phía Quân Vô Tà.
Tình huống gì vậy...
Phật sư huynh lại đích thân đến đón tiểu quỷ này!