Vào lúc mọi người ngoác mồm kinh ngạc, Quân Vô Tà cũng không có bất kỳ phản ứng nào, Phạm Cẩm tìm nàng chẳng qua là nói với nàng chuyện sáng sớm ngày mai đến phân viện Phục Linh điểm danh, bản thân Phạm Cẩm là đệ tử phân viện Thú Linh, cũng không hiểu rõ lắm đối với tình trạng của phục linh sư.
Quân Vô Tà yên lặng nghe xong liền cùng Phạm Cẩm mỗi người đi một ngả.
Nhưng chỉ một buổi tối, ba chữ Quân Vô Tà này đồn đại khắp nơi trong học viện Phong Hoa, người người đều biết.
Chỉ vì nàng là đệ tử duy nhất gia nhập phân viện Phục Linh năm nay, giống như hào quang mà cùng nhau hội tụ lại, trừ hiếu kỳ, nhiều hơn là những tin đồn tạp nham và ánh mắt bài xích.
Bộc lộ tài năng đôi khi cũng không phải là một chuyện tốt, trên đường Quân Vô Tà trở lại ký túc xá, ánh mắt phức tạp từ bốn phương tám hướng dường như có thể nhìn người ta đến thủng mấy lỗ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Vô Tà liền đến phân viện Phục Linh điểm danh.
Nhân số phân viện Phục Linh tuy ít nhưng diện tích lại vô cùng mênh mông, tất cả phương tiện không hề kém hơn hai phân viện còn lại, bởi vậy có thể thấy được địa vị quan trọng của phân viện Phục Linh tại học viện Phong Hoa.
Trong lầu các lớn như vậy chỉ có mấy hình bóng linh tinh, bọn họ mặc đồng phục học viện thống nhất, đeo ngọc bài trước ngực.
Tại lối vào, Quân Vô Tà lại gặp người quen.
Doãn Ngôn đang cùng với một vài đệ tử khác nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy một thân hình mỏng manh, hắn ngẩng đầu lên, lúc hình bóng của Quân Vô Tà in vào mí mắt của hắn, trên mặt tái nhợt của hắn xuất hiện vẻ kinh ngạc, hôm qua hắn ở bên trong phân viện Phục Linh bận bịu cả đêm, chưa trở về ký túc xá, nhưng không ngờ, lại gặp Quân Vô Tà ở nơi này!
“Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Doãn Ngôn cau mày nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày: “Điểm danh.”
Vẻ kinh ngạc trên mặc Doãn Ngôn trong nháy mắt chuyển thành khiếp sợ, còn chưa chờ hắn mở miệng, Quân Vô Tà đã đi thẳng vào trong lầu các, mà tên đệ tử phân viện Phục Linh lúc nảy đang nói chuyện cùng Doãn Ngôn, nhìn thấy sắc mặt Doãn Ngôn có chút khó coi lại nhìn bóng lưng của Quân Vô Tà, nhẹ giọng nói: “Ngươi quen hắn?”
“Ai?”
“Quân Tà, chính là người mới vừa đi qua. Hôm qua ngươi ở phân viện bận bịu cả đêm, chắc là không biết tiểu tử này vừa mới nhập học một ngày, tên tuổi của hắn đã lan truyền khắp học viện rồi.” Tên đệ tử kia cười nói.
“Là sao?” Doãn Ngôn khẽ nhíu mày.
“Phân viện Phục Linh của chúng ta năm nay chỉ thu nhận một đệ tử, còn là do sư phụ tự mình ra tay chọn lựa trước khi nhập học, chính là người đó, tên gọi Quân Tà.”
Trong thoáng chốc, đôi mắt của Doãn Ngôn trợn chừng lên, quả thực hắn không thể tin vào tai mình.
“Ngươi nói cái gì? Tiểu tử kia là một thành viên của phân viện Phục Linh?”
“Đúng vậy... Sau này sẽ là sư đệ của chúng ta đó.” Thiếu niên kia hoàn toàn không chú ý tới sự kinh ngạc trong mắt Doãn Ngôn.
Doãn Ngôn cắn chặt răng xoay người về phía bên trong lầu các.
Suy đoán của Ninh sư tỷ thật không sai, Phạm Cẩm sẽ thu nhận tiểu tử này, quả nhiên không hề đơn giản như vậy.
Nghĩ đến chỗ này, khóe miệng Doãn Ngôn nhếch lên một nụ cười lạnh, thảo nào Phạm Cẩm lại tích cực cưu mang tiểu quỷ này như vậy, e là từ lúc mới bắt đầu hắn đã biết, sau khi tiểu quỷ này nhập học sẽ lập tức được gia nhập vào phân viện Phục Linh, một gã thiếu niên có hi vọng trở thành phục linh sư... Phạm Cẩm thật biết dựa hơi!
Có điều...
Phục linh sư cũng không dễ làm như vậy.
Ngược lại, hắn muốn xem cái nhìn của Phạm Cẩm rốt cuộc tốt đến thế nào!
Sự tức tối tràn ngập trong ánh mắt Doãn Ngôn, lúc hắn thấy bóng lưng Quân Vô Tà đang đi lên bậc thang, không hề che dấu ánh mắt độc ác.