“Đợi đã!” Cố Ly Sinh bị mấy danh từ chưa từng nghe đến như “năng lượng”, “trình tự”, “trao đổi ngang giá”,... nhồi đầy não, cả người kinh hãi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn vội vã đứng dậy, ngăn cản màn diễn thuyết liên miên của Quân Vô Tà.
Còn để tiểu từ này nói tiếp thì hắn cũng sắp bắt đầu hoài nghi liệu thuật phục linh của mình có bất thường hay không rồi.
“Sao vậy?” Quân Vô Tà hơi ngẩng đầu nhìn Cố Ly Sinh, bình thường nàng không nói nhiều, nhưng chỉ có trong lĩnh vực học thuật chuyên nghiệp nàng mới đĩnh đạc nói, cũng chỉ có thứ ngôn ngữ và sự miêu tả cố định này mới khiến nàng cảm thấy không quá khó để ứng đối.
“Xin lỗi, ta nghe không… hiểu.” Lúc nói lời này, Cố Ly Sinh cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Rốt cuộc ai mới là sư phụ, ai mới là đệ tử đây!
Vì sao lời mà đệ tử hắn mới thu nhận nói, hắn nghe không hiểu một câu nào cả!
Nét mặt của Quân Vô Tà khẽ cứng lại.
“Thứ ta nói, chính là thuật phục linh của người.”
Cố Ly Sinh bị ánh mắt “thứ của người, sao người lại nghe không hiểu” của Quân Vô Tà nhìn mà mồ hôi lạnh tuôn rơi liên tục.
Trái tim tôn nghiêm của sư phụ, thoáng chốc vỡ tan thành mảnh vụn.
Xin lỗi, hắn thật sự nghe không hiểu.
Quân Vô Tà nhìn Cố Ly Sinh một hồi, sắc mặt Cố Ly Sinh càng lúc càng trắng bệch, còn Hắc Miêu bò trên vai nàng lại không thể nào chịu đựng được nữa!
“Meo.”
Chủ nhân, xin người đừng dùng lý luận của kiếp trước giảng giải cho người của thế giới này về vấn đề cao thâm như chuyển hoán năng lượng.
Bấy giờ Quân Vô Tà mới ý thức được rất nhiều thứ nàng nói đều xây dựng trên nền tảng ở kiếp trước.
“Ý của ta là, thuật phục linh còn có chỗ cần cải thiện.” Quân Vô Tà dùng lời ngắn ngọn nhất khái quát lời mình muốn nói.
Nhưng lời nói súc tích như thế không hề khiến sắc mặt Cố Ly Sinh trông tốt lên tí nào, ngược lại còn tái nhợt hơn.
“Ngươi… biết cải thiện thế nào?” Khóe miệng Cố Ly Sinh giật giật.
Thuật phục linh quả thực có chỗ thiếu sót, nhưng bản thân Cố Ly Sinh vẫn luôn không nghiên cứu ra được rốt cuộc cần dùng phương pháp nào để cải thiện, mà những đệ tử dưới tay hắn trước giờ đều tiến hành tu luyện theo sự chỉ đạo của hắn, chưa từng có ai nói ra nghi hoặc cả.
Hắn không ngờ rằng, nhóc con vừa mới tiếp xúc với thuật phục linh chưa đến một nén nhang này lại chỉ liếc thoáng qua đã nhìn ra chỗ thiếu sót của thuật phục linh.
Quân Vô Tà nhíu mày, lưỡng lự một thoáng, nói: “Có thể thử xem.”
“Thật ư?” Cố Ly Sinh bán tin bán nghi nhìn Quân Vô Tà.
“Dạ.”
Cố Ly Sinh bỗng đứng bật dậy khỏi ghế, hắn đi lòng vòng quanh Quân Vô Tà một lúc lâu, quan sát dáng người nhỏ bé này từ trên xuống dưới tận mấy lần.
“Nhóc con, ngươi muốn cược một lần không?”
“Nói đi.” Quân Vô Tà trả lời.
“Nếu ngươi đã hiểu toàn bộ về thuật phục linh, cũng cảm thấy nó cần cải thiện, vậy thì chỉ e ở chỗ ta ngươi cũng chẳng học thêm được nhiều thứ, nếu đã vậy, thay vì ngươi lãng phí thời gian ở phân viện Phục Linh chi bằng dùng thời gian vào việc khác. Thử đi hoàn thiện thuật phục linh thì sao?” Cố Ly Sinh đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, hắn vốn không nên ký thác hi vọng này lên người Quân Vô Tà, song bản thân hắn đã không còn cách nào với thuật phục linh nữa rồi.
Nếu Quân Vô Tà vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra thiếu sót của thuật phục linh, có lẽ…
Nàng thật sự có thể tạo ra kỳ tích cũng không biết chừng.
Quân Vô Tà nhìn Cố Ly Sinh, ý cười trong mắt Cố Ly Sinh đã bị vẻ nghiêm túc thay thế, nàng im lặng một thoáng, rồi chậm rãi gật đầu.