Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 405

Cố Ly Sinh cười, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhóc con này thì đã cảm thấy nàng vô cùng thú vị, rõ ràng nhỏ tuổi như vậy nhưng lại đột phá được tranh linh, song kỳ lạ ở chỗ giới linh của nàng lại vô cùng yếu ớt, kiểu yếu ớt đó không phải trời sinh đã vậy mà là do sau này bị thương nặng.

Phải biết rằng, có thể tạo ra thương tích như thế với giới linh, cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Hắn rất tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nhóc con này, cho nên mới tiện đường mang nàng về phân viện Phục Linh. Không ngờ rằng, nàng lại mang đến cho mình một sự kinh ngạc lớn như thế.

“Trước tiên đừng đồng ý nhanh như vậy, ta còn chưa nói hết, ngươi không ở lại phân viện Phục Linh là vì ta không muốn để người ta biết ngươi đang cải thiện thuật phục linh, ngươi phải biết rằng, sự mê hoặc của thuật phục linh với người đời lớn đến mức nào, nếu người khác biết ngươi đang âm thầm nghiên cứu những thứ này, chỉ e sự an toàn của bản thân ngươi sẽ không thể đảm bảo. Nhưng nếu ta trục xuất ngươi khỏi phân viện Phục Linh, dù ta có thể nói với viện trưởng để ngươi tiếp tục ở lại học viện Phong Hoa, song cho dù ngươi được phân đến phân viện nào thì hoàn cảnh ngươi được sử dụng e là đều không tốt lắm.” Cố Ly Sinh nheo mắt, bởi vì chuyện hắn thu nhận Quân Vô Tà vào phân viện Phục Linh đầy phô trương, bây giờ Quân Vô Tà đã trở thành “người nổi tiếng” của học viện Phong Hoa, nếu ngày đầu tiên đã đuổi nàng ra ngoài, nhét vào phân viện khác, e rằng các thiếu niên vốn đố kị với Quân Vô Tà sẽ không đối xử tốt với Quân Vô Tà.

“Chuyện này có liên quan đến thuật phục linh không?” Quân Vô Tà nghiêng đầu, thản nhiên nhìn Cố Ly Sinh.

Cố Ly Sinh thoáng ngẩn ra.

“Ta chỉ cần biết, ta phải làm gì.” Quân Vô Tà thản nhiên nói, những người nàng không để ý tới, nói gì, làm gì, liên quan gì đến nàng? Nàng chỉ cần đạt mục đích của mình là được.

Cố Ly Sinh bỗng nhiên cười, hắn nhìn Quân Vô Tà rồi bật cười nói: “Ngươi thật sự là tiểu thiếu niên thú vị nhất mà ta từng gặp.”

Tâm trí này, tính cách này, trong thiên hạ e rằng cũng không tìm ra được người thứ hai.

Thử hỏi, có ai vừa mới vào học trong học viện đã có thể đĩnh đạc nói chuyện với sư phụ mình, không chỉ vạch ra chỗ thiếu sót mà nét mặt còn luôn duy trì vẻ lạnh nhạt như thế chứ?

Quân Vô Ta không có phản ứng gì.

“Nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề, vậy thì chuyện này ta sẽ đi giải quyết, nếu ngươi có bất cứ điều gì cần giúp đỡ thì có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.” Cố Ly Sinh thở dài một hơi, bỗng nhiên cảm thấy giao chuyện phức tạp như thế cho một tiểu thiếu niên có chút không phúc hậu.

Quân Vô Tà không từ chối ý tốt của Cố Ly Sinh, trên thực tế, sau khi xem xong mấy cuốn sách đó, đối với Quân Vô Tà mà nói Cố Ly Sinh đã không có tác dụng gì nữa...

“Hừm, tiếp theo, ta sẽ nói với viện trưởng một tiếng, thế thì bây giờ ngươi xem xét xung quanh đây, hay là...” Cố Ly Sinh tỏ ý ở trước mặt Quân Vô Tà mình đã không giữ được dáng dấp của một sư phụ nữa, tiểu tử này có vẻ còn mạnh hơn hắn.

“Chỗ sách này, ta có thể xem không?” Quân Vô Tà chỉ vào chỗ sách xếp kín trên giá sách của Cố Ly Sinh rồi nói.

Khóe miệng Cố Ly Sinh giật giật: “Cứ tự nhiên.”

Sau đó Quân Vô Tà bèn tự xem, Cố Ly Sinh chỉ có thể quyết tâm đi giải thích với viện trưởng, xử lý chuyện “trục xuất” Quân Vô Tà khỏi phân viện Phục Linh.

Mắt thấy sắp phải “đuổi” một đệ tử kiểu yêu nghiệt đi, nội tâm Cố Ly Sinh gần như sụp đổ, nhưng không nghi ngờ gì, đối với Quân Vô Tà mà nói đó là một kiểu bảo vệ.

Một đệ tử còn trẻ, nếu nắm chắc thuật phục linh mà ngay cả Cố Ly Sinh cũng không thể nắm chắc, vậy thì đối với nàng mà nói cũng là một tai ương.
Bình Luận (0)
Comment