Chức viện trưởng học viện Phong Hoa vẫn luôn là cha truyền con nối.
Viện trưởng tiền nhiệm của học viện Phong Hoa - cũng là sư phụ của Phạm Khải và Ninh Nhuệ, sư phụ cả đời không có con, để lại chức viện trưởng này cho đệ tử Phạm Khải.
Theo truyền thống, nếu Phạm Trác chưa chết, Phạm Khải có thể nhường chức viện trưởng này cho Phạm Trác, nếu Phạm Trác chết, Phạm Cẩm là con nuôi, nhưng danh tiếng của hắn trong học viện Phong Hoa có thể đủ để đẩy hắn lên vị trí người thừa kế.
Ninh Nhuệ muốn lên vị trí đó, chỉ có loại trừ hai cha con Phạm Khải thì mới có khả năng.
Hiểu rõ tâm tư của phụ thân mình, Ninh Hinh đương nhiên vui vẻ giúp sức.
“Qua nửa tháng nữa chính là ngày săn linh, đến lúc đó, tất cả đệ tử có dẫn dắt tân sinh đều phải đưa tân sinh cùng đến rừng Linh Vũ, Quân Tà đó do Phạm Cẩm hướng dẫn, đương nhiên hắn cũng phải đi cùng. Tuy Phạm Cẩm tài giỏi nhưng nếu bên cạnh có thêm một tiểu tử ngu ngốc mù mờ về mọi thứ, liệu hắn có thể triển khai chiêu thức được không?” Ninh Hinh che miệng cười nhẹ.
Có trách cũng chỉ trách Phạm Cẩm quá ngu xuẩn lại đi lựa chọn Quân Vô Tà.
“Tiểu tử tên Quân Tà đó, con hiểu hắn được bao nhiêu? Xác định hắn sẽ trở thành gánh nặng chứ không phải trợ lực ư?” Ninh Nhuệ cẩn thận hỏi.
“Tiểu tử đó vốn cùng phòng với Doãn Ngôn, sau đó mới chuyển ra ngoài, con từng điều tra về hắn, bây giờ hắn là tranh linh, giới linh hệ thú, tuy linh lực cũng được nhưng giới linh lại vô cùng thấp, chỉ là một con Hắc Miêu bình thường, gần như chính là phế linh.” Ninh Hinh khinh thường nói, tranh linh ở tuổi mười bốn có vẻ vô cùng lợi hại, nhưng trong học viện Phong Hoa, tranh linh mười sáu mười bảy tuổi cũng không phải không có, tuy số người rất ít nhưng giới linh mà họ có lại không phải thứ mà một con Hắc Miêu có thể so bì được.
Nếu đánh nhau thật, bây giờ chủ yếu vẫn dựa vào giới linh.
“Nếu thế thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng Quân Tà đó không phải đệ tử bình thường, ngay cả phân viện cũng có thể không đến, con muốn bức hắn cùng Phạm Cẩm tham gia săn linh chỉ e cần tốn chút sức lực. Ngược lại ta có thể chỉ cho con một con đường sang hơn.” Ninh Nhuệ nói.
“Xin cha chỉ điểm cho con một chút.”
“Tuy Quân Tà đó sống ở tiểu viện Trúc Lâm nhưng lại không hòa hợp với A Tĩnh, A Tĩnh dễ dao động, nghe nhiều tin đồn linh tinh trong học viện thì có điều cố kị với Quân Tà, nó đang nghĩ cách đuổi Quân Tà ra khỏi tiểu viện Trúc Lâm, nếu con nói với nó có thể giúp nó được như ý nguyện, có lẽ sẽ giúp cho hành động của con thuận tiện hơn.” Ninh Nhuệ cười nói.
Mắt Ninh Hinh lóe sáng, tiểu viện Trúc Lâm là nơi Phạm Khải thu xếp cho Phạm Trác tĩnh dưỡng, ngoài người nhà họ Phạm, những người khác nếu không được cho phép thì không thể ra vào thoải mái, nếu có A Tĩnh giúp đỡ, vậy thì việc sẽ trở nên cực kỳ đơn giản.
“Vậy con phải đi bảo Doãn Ngôn tiếp xúc với A Tĩnh.” Trong lòng Ninh Hinh đã có chủ ý, nàng ta luôn ngồi phía sau, tất cả mọi chuyện đều bảo Doãn Ngôn đi làm, cho nên cho dù sau này những âm mưu đó có bị phát hiện hay không đều không liên quan đến nàng ta.
“Doãn Ngôn là người rất thích hợp để lợi dụng, hắn vô cùng vâng lời con, không uổng công năm đó ta nghĩ cách điều Phạm Cẩm đi.” Đáy mắt Ninh Nhuệ đầy vẻ đắc ý.
Với tính cách của Phạm Cẩm, căn bản sẽ không vô duyên vô cớ từ chối một đệ tử mới, mà mọi chuyện năm đó, tất cả đều do Ninh Nhuệ một tay sắp xếp phía sau, chỉ vì ông ta biết, khi nhập học Cố Ly Sinh sẽ âm thầm quan sát các tân sinh, mà hôm đó ở phía sau đại sảnh lúc quan sát Doãn Ngôn, Cố Ly Sinh khẽ gật đầu, Ninh Nhuệ bèn hiểu ý của Cố Ly Sinh là muốn thu nhận Doãn Ngôn vào phân viện Phục Linh, thế nên ông ta mới âm thầm dùng thủ đoạn, khiến Doãn Ngôn căm hận Phạm Cẩm, đồng thời khăng khăng một lòng trung thành với Ninh Hinh đã cứu hắn trong cảnh “nước sôi lửa bỏng”.