Lúc Phạm Cẩm trở lại tiểu viện Trúc Lâm, Phạm Trác còn đang trong giấc mộng, hắn ngồi ngoài phòng trong rừng trúc một hồi lâu, mãi đến khi Quân Vô Tà từ trong phòng đi ra mới vội vã chạy tới, nói với Quân Vô Tà chuyện Phạm Khải đồng ý để Quân Vô Tà chữa bệnh cho Phạm Trác.
Nhưng lời nói này đúng lúc lọt vào tai A Tĩnh vừa mới trở về, trong nháy mắt khiến cho A Tĩnh rơi vào tuyệt vọng.
Tiếp nhận việc chữa bệnh cho Phạm Trác, Quân Vô Tà cũng không lên tiếng, đầu tiên nàng bỏ cũ thay mới đồ ăn hàng ngày của Phạm Trác, thay thế những món ăn thông thường bằng những món ăn bài thuốc, sau đó liền vung tay nhỏ lên một cái, ném hết đan dược trong phòng Phạm Trác ra ngoài.
Động tác dũng cảm đó làm mí mắt của Phạm Cẩm đang nhìn cứ giật giật, âm thầm quyết định lúc gần đi nhớ ra ngoài lén nhặt những đan dược kia về, đề phòng lúc cần đến.
Thân thể Phạm Trác không chịu nổi những chấn động cực lớn, bất luận là ốm đau hay là bồi bổ, lúc thân thể hắn cực kỳ yếu ớt, bất kỳ sự bồi bổ nào cũng đều sẽ tạo thành gánh nặng cho hắn.
Mà còn một chuyện Quân Vô Tà khá để ý tới nữa chính là tình hình phát bệnh lúc này của Phạm Trác.
Theo kinh nghiệm của nàng, đây hoàn toàn không phải là mắc bệnh đơn thuần, lấy tình hình an dưỡng thân thể của Phạm Trác ra mà nói, mặc dù không cách nào chữa trị thì chí ít có thể để cho hắn duy trì trạng thái như thế này trong thời gian lâu hơn, nhưng nếu bệnh tình đột nhiên xấu đi thì lại không hợp với điều này.
Quân Vô Tà xem xét nhu cầu hàng ngày của Phạm Trác, cũng xem xét những loại đan dược và thuốc bổ mà thường ngày Phạm Trác dùng, chẳng có vấn đề gì lớn.
Để hiểu rõ hơn nữa, Quân Vô Tà tìm A Tĩnh tới, Phạm Cẩm theo sát ở bên, dùng ánh mắt cảnh cáo A Tĩnh ngoan ngoãn phối hợp.
A Tĩnh chỉ có thể đàng hoàng mà khai báo hết những đồ ăn mấy ngày gần đây của Phạm Trác, đồng thời còn dẫn Quân Vô Tà và Phạm Cẩm tra xét những nguyên liệu trong phòng bếp, hai ngày nay cũng không có gì khác với ngày thường
Quân Vô Tà lại hỏi thăm xem Phạm Trác bao lâu phát bệnh một lần, kết quả nhận được đáp án hết sức bình thường.
Thời gian phát bệnh của Phạm Trác không có quy luật, có lúc một tháng một lần, có lúc một tuần một lần, không theo bất kỳ quy luật nào cả.
Nhìn những manh mối dường như sắp bị đứt đoạn, Quân Vô Tà cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ bắt tay vào chuẩn bị đồ để an dưỡng cho Phạm Trác.
Đối với tình hình của Phạm Trác, Quân Vô Tà lấy món ăn bài thuốc điều hòa bên trong, lại lấy vị thuốc phụ trợ, mỗi ngày đều sẽ châm cứu cho Phạm Trác.
Lúc đầu, Phạm Trác vô cùng ngạc nhiên trước sự sắp đặt của Phạm Cẩm, rõ ràng có chút khó có thể tiêu hóa, Quân Vô Tà vậy mà lại muốn chữa bệnh cho mình, thế nhưng dưới sự giải thích của Phạm Cẩm, Phạm Trác lập tức hiểu được nguyên do trong đó, không những xin lỗi Quân Vô Tà lại còn tích cực phối hợp với sự sắp xếp của Quân Vô Tà.
Năm ngày chớp mắt trôi qua, Phạm Trác chỉ cảm thấy năm ngày này trong cuộc đời hắn là thời gian thoải mái nhất, những đau đớn âm ỉ trong thân thể đã dần dần biến mất, khuôn mặt tái nhợt cũng dần có huyết sắc, tuy rằng không so sánh được với những thiếu niên bình thường nhưng cũng là có khí sắc hơn so với trước đây.
A Tĩnh thường xuyên muốn dặn Phạm Trác cái gì đó, nhưng lời nói của hắn, Phạm Trác tuyệt nhiên không có ý định nghe.
Nhìn thấy Phạm Trác và Quân Vô Tà càng ngày càng thân thiết, A Tĩnh âm thầm nắm thành quả đấm, đưa một tờ giấy cho giới linh của mình mang ra ngoài.
Ở một nơi khác của học viện, Doãn Ngôn đứng trước cửa sổ ký túc xá nhìn tờ giấy vừa nhận được trong tay mình, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, hắn bước nhanh ra khỏi ký túc xá, âm thầm gọi mấy tên đệ tử của học viện Phong Hoa tới góc tối, nhỏ giọng tính kế gì đó.
Một trận phong ba sắp xảy ra, tiểu viện Trúc Lâm yên bình sẽ rất mau mất đi những ngày yên tĩnh như xưa.