Thiếu niên kia toàn thân rách tươm, ở lưng hắn có một vết thương sâu hoắm đến mức nhìn thấy cả xương khiến người khác nhìn thôi cũng phải giật mình. Khắp người hắn là những vết thương chằng chịt không đếm xuể, gương mặt thì nhợt nhạt khiến người ta nhìn vào thôi cũng đủ sợ khiếp vía.
Hướng mà thiếu niên kia chạy ra cũng không nằm trong phạm vi bản đồ của học viện Phong Hoa, về lý mà nói, chắc hẳn sẽ không có nhóm học sinh nào đến đó.
“Tại sao lại thế này?” Phạm Cẩm nhấc một tay hắn lên, thiếu niên kia sợ mất mật, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy, lắp bắp nói: “Linh thú… là linh thú… Chỗ đó có linh thú! To lắm! To lắm!” Thiếu niên kia nãy giờ vẫn khóc lóc thảm thiết, bây giờ mới kịp nhận ra người đang ở trước mắt hắn chính là Phạm Cẩm, trong phút chốc hắn bình tĩnh lại, tỏ vẻ cầu khẩn nói: “Phạm sư huynh, cứu ta, mau cứu ta với!”
“Còn có ai khác ở trong đó không?” Phạm Cẩm chau mày, vùng đất trong rừng rậm này luôn là nơi mà người ngoài không dám đặt chân tới, thiếu niên này rốt cuộc là vì cái gì mà dám xông vào?
“Có… Còn có… còn có rất nhiều người… Phạm sư huynh người phải mau đi cứu bọn họ.” Thiếu niên kia vừa khóc vừa nói.
Quân Vô Tà lẳng lặng nhìn thiểu niên đang quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt không chút dao động.
Phạm Cẩm quay đầu nhìn về phía Quân Vô Tà, lúc này hắn mới theo bản năng bắt đầu hỏi ý kiến của nàng, bởi lẽ rốt cuộc những thiếu niên kia đã gặp phải loại linh thú gì bọn họ không thể biết được, mà bên trong khu vực kia lại có thể ẩn chứa cả linh thú cấp lĩnh chủ cực kỳ mạnh, ngay cả bọn họ có thể chống lại được hay không còn chưa dám chắc chứ đừng nói đến có thể cứu được người ra khỏi đó hay không.
Có nên cứu hay không đây?
“Phạm sư huynh muốn cứu bọn họ?” Quân Vô Tà đột nhiên mở miệng hỏi.
Phạm Cẩm do dự một lúc rồi khẽ gật đầu: “Dù sao họ cũng là người của học viện.” Bàn tay nhuốm đầy máu của thiến niên kia vẫn còn gắt gao bám chặt trên người hắn, vết máu nóng hổi đó xuyên qua quần áo, truyền đến cảm giác vô cùng rõ nét.
Quân Vô Tà không lập tức mở miệng, chỉ là từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đang cầu cứu kia, một lát sau mới chậm rãi nói: “Nếu gặp phải nguy hiểm, vì sao không phát tín hiệu?”
Trước khi đi vào rừng rậm Linh Vũ, trên người mỗi đệ tử đều đã được trang bị hai quả tín hiệu cầu cứu, chính là để phòng khi bất trắc.
Thiếu niên kia lúc này mới dám ngẩng đầu lên, nhìn gấu Âm Dương to lớn trước mắt, cả người hắn ngẩn ra, đáy mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục lại sự bình tĩnh, nói: “Bởi vì trong đó cây cối quá rậm rạp, chúng ta căn bản không thể phát ra tín hiệu cầu cứu.” Dứt lời thiếu niên kia lấy từ trong ngực ra hai quả đạn tín hiệu đã được sử dụng.”.
Ở những khu vực cây cối cao lớn và dày đặc như vậy, đạn tín hiệu đều bị che lấp, bởi đạn tín hiệu mà học viện Phong Hoa chuẩn bị cho các đệ tử đều là để dùng ở các khu vực có trên bản đồ, những nơi đó cây tuy rậm rạp nhưng lại thấp, sẽ không xảy ra tình huống bị vật chắn. Nhưng nếu đến gần trung tâm của khu rừng thì tình huống như vậy xuất hiện cũng không có gì bất ngờ.
Quân Vô Tà do dự nhìn vào ánh mắt yếu ớt của thiếu niên kia, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào những vết máu trên người hắn, sau đó thu lại tầm mắt, thản nhiên mở miệng nói: “Vậy thì đi thôi.”.
Những lời vừa rồi của Quân Vô Tà khiến cho Phạm Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhưng thực ra đám người Kiều Sở đang ngồi một bên nhìn nhau, tựa như đang muốn nói điều gì đó nhưng tuyệt nhiên không thấy bọn họ hé răng nửa lời.
“Đây là đạn tín hiệu của ta, bây giờ bọn ta sẽ vào trong cứu người, đợi khi nào cần ngươi chỉ cần kéo nó ra, các đạo sư nghe thấy sẽ chạy đến đây rất nhanh thôi.” Phạm Cẩm giao lại dược phẩm và đạn tín hiệu trên người cho thiếu niên kia, cẩn thận dặn dò.
Thiếu niên kia lập tức cảm kích gật đầu.