Cứu người như chữa cháy, Phạm Cẩm không dám chậm trễ một chút nào, ngay lập tức cùng Quân Vô Tà và đám Kiều Sở chạy vào bên trong khu vực đầy nguy hiểm lẫn chết chóc kia.
Trong lúc Phi Yên đi ngang qua tên đệ tử bị thương kia, hắn thoáng dừng lại một chút, quay đầu nhìn hắn ta đang ngồi bên gốc cây thở hổn hển, thấy Phi Yên nhìn mình chằm chằm, mặt tên thiếu niên trong phút chốc cứng đờ.
“Thật may, ngươi cũng là người của phân bộ.” Phi Yên cười híp mắt chỉ vào ngọc bài đại diện cho phân bộ ở trước ngực hắn. Thiếu niên kia khẽ thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt gật đầu cười.
Phi Yến không nói thêm gì nữa, lập tức lao nhanh về phía đám người Hoa Dao đang đi ở phía trước.
“Tiểu Tà Tử lần này lại định chơi trò gì nữa đây?” Phi Yên lặng lẽ chạy đến bên cạnh Dung Nhã, Dung Nhã liếc nhìn sang Phi Yên, đưa ngón tay đặt lên môi ý bảo hắn im lặng, trong đáy mắt ý cười càng đậm.
Đợi đến khi Quân Vô Tà và đám người đã vào trong khu rừng, vẻ sợ hãi trên mặt thiếu niên ngồi bên gốc cây kia trong nháy mắt liền biến mất, hắn đỡ thân cây đứng dậy, để lại hai quả đạn tín hiệu mà Phạm Cẩm vừa đưa cho ở trên thảm cỏ.
Sau khi tiến vào cánh rừng kia, mùi máu tươi từ bốn phía liền trở nên nồng nặc hơn, trên mặt Phạm Cẩm cũng bắt đầu lộ rõ vẻ căng thẳng.
Những con đường ở trước mặt bọn họ đều không thể đi qua, cây cối ở khu vực này vô cùng rậm rạp, vốn dĩ chỉ có mỗi bọn họ đi cũng đã rất khó khăn, giờ còn có thêm Cổn Cổn to lớn như vậy cùng đi đương nhiên không hề dễ dàng. Cuối cùng, Quân Vô Tà đành phải từ trên vai Cổn Cổn xuống đất để Kiều Sở đang đi đằng trước thu về.
Đi theo mùi máu tanh nồng nặc, bọn họ càng ngày càng tiến sâu vào bên trong rừng Linh Vũ, bốn phía xung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng linh thú gào thét, cây cối rậm rạp chắn hết cả ánh nắng mặt trời, mặc dù đang là ban ngày, nhưng bên trong cánh rừng này lại có vẻ hết sức âm u. Chặt đứt đám dây leo chằng chịt che chắn suốt dọc đường đi, Phạm Cẩm dùng đoản kiếm mang theo người vượt mọi chông gai, mở đường tiến về phía trước.
Quân Vô Tà và đám người theo sát ở phía sau.
Sau khi vượt qua các lớp rừng rậm, rốt cuộc bọn họ đã tới được khu vực tương đối rộng lớn, cây cối nghiêng ngả, cành cây bị bẻ gãy khắp nơi nằm la liệt trên mặt đất, những thân cây lớn bị đổ xuống hết cả, cả khu rừng hoang vu xơ xác chỉ có vài tia nắng len lỏi chiếu xuống. Trên mặt đất tràn ngập lá khô và cỏ dại, mơ hồ có thể nhìn thấy được vết máu còn sót lại. Hơn hai mươi thiếu niên mặc y phục học viện Phong Hoa đang nhốn nháo nằm trên mặt đất kêu rên, trên người ai nấy đều chằng chịt các vết thương lớn nhỏ và cả những vết máu dính khắp người họ.
Phạm Cẩm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi giật mình, vội vàng lao tới.
Đám người Kiều Sở lúc này mới đuổi kịp, đột nhiên Quân Vô Tà đưa tay lên chặn bọn họ lại.
“Quan sát trước đã.” Quân Vô Tà ánh mắt lạnh lùng đảo qua những thiếu niên đang nằm trên mặt đất, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi máu tươi trong không khí, sau đó ánh mắt tối sầm lại, một tia lạnh lẽo hiện lên nơi khóe mắt.
Đám người Kiều Sở lập tức dừng lại đứng bên cạnh Quân Vô Tà, nhìn Phạm Cẩm chạy về phía đám thiếu niên kia.
Phạm Cẩm bước tới bên cạnh một thiếu niên máu me khắp người, một tay đỡ hắn dậy, trên mặt thiếu niên kia toàn là máu, căn bản không nhìn rõ được diện mạo.
“Rốt cuộc là các ngươi gặp phải linh thú gì vậy? Tại sao lại thế này?” Phạm Cẩm kinh ngạc nhìn thiếu niên kia, rồi lại lướt qua hơn hai mươi người ai nấy đều bị thương, không hiểu rốt cuộc là bọn họ đã gặp phải linh thú ghê gớm đến mức nào mà có thể khiến cho họ bị thương nghiêm trọng đến mức này.
“Ta… Ta cũng không biết… Vật kia tới quá nhanh, chúng ta căn bản không kịp phản ứng đã bị nó tấn công rồi. Phạm sư huynh, huynh nhất định phải cứu lấy bọn ta.” Thiếu niên kia nắm chặt tay Phạm Cẩm, khó nhọc mở miệng nói.