Từ xưa đến nay, Hạ Tam Giới chưa từng nghe nói có người có thể săn bắt được linh thú cấp lãnh chủ.
Ngay cả tử linh mạnh nhất, gặp linh thú cấp lãnh chủ cũng chỉ có nước chạy thoát thân.
Phải biết rằng, trong thiên hạ từ lâu đã không có tử linh xuất hiện. Người trong Thụy Lân quân càng không thể có.
Lần này, vốn sắc mặt Phạm Cẩm đã khó coi rồi, ngay cả sắc mặt của đám Kiều Sở cũng không tốt, tuy bọn họ không quen biết những người Thụy Lân quân đó, nhưng sau khi nghe được sự tích của Thụy Lân quân cũng đã sinh lòng kính trọng.
“Đang yên đang lành sao lại gặp phải linh thú cấp lãnh chủ? Những linh thú này chưa bao giờ chủ động tấn công, trừ phi có người trêu chọc chúng nó, tiến hành công kích trước mới xuất hiện loại tình huống này.” Sắc mặt Dung Nhã khó coi.
Dung Nhã vừa nói ra lời này, trong lòng tất cả mọi người đều hiện lên một ý nghĩ.
Thụy Lân quân trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, đương nhiên không phải là những người lỗ mãng ngu dốt, bọn họ nhất quyết không thể trêu chọc tới linh thú cấp lãnh chủ khi chính mình không có cách nào đối phó, mà chỉ có duy nhất một người có khả năng làm ra tất cả chuyện này, chính là đám Ninh Hinh lòng dạ xấu xa kia.
“Xong. Lần này xong thật rồi.” Kiều Sở gãi đầu một cái, trong lòng có chút không đành lòng nhìn những anh hùng trong truyền thuyết kia bị người khác sắp đặt cái chết như vậy.
Nhưng mà, Kiều Sở vừa dứt lời, một bóng người màu đen bỗng nhiên phóng như bay ra ngoài.
Quân Vô Tà ngồi trên lưng hắc thú, như mũi tên rời cung phóng ra giữa đám người, Dạ Sát cũng ngay lập tức theo sát.
“Tiểu Tà Tử! Ngươi muốn làm gì?” Đám Kiều Sở lúc này mới phục hồi lại tinh thần, mắt nhìn Quân Vô Tà cứ như vậy trực tiếp xông về phía thanh âm kia phát ra, trong lòng mấy người đều chấn động mạnh.
Quân Vô Tà điên rồi phải không? Nhìn dáng điệu nàng như vậy là định đi cứu những người Thụy Lân quân kia?
Đùa gì thế?
Những người sống chung với Quân Vô Tà một khoảng thời gian như Kiều Sở đều biết tính khí Quân Vô Tà như thế nào, nàng quả quyết lạnh lùng, chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện vô bổ của người khác, nhưng tại sao lúc này lại muốn mạo hiểm đi cứu những người chưa từng gặp mặt?
Phải biết rằng, nếu xông tới, thứ nàng phải đối mặt không phải là linh thú bình thường. Mà là một con linh thú cấp lãnh chủ.
Sức chống chọi của linh thú đối với độc dược cực cao, độc dược mà Quân Vô Tà am hiểu nhất căn bản không có bất kỳ tác dụng gì đối với linh thú cấp lãnh chủ, hành động như thế này thật là không muốn sống nữa rồi!
“Chết tiệt! Tiểu Tà Tử này điên rồi phải không?” Kiều Sở âm thầm cắn răng, không kịp ngẫm nghĩ nữa, lập tức gọi Cổn Cổn ra.
Gấu Âm Dương khổng lồ bất ngờ xuất hiện ở trước mắt mọi người, nó cúi lưng xuống, tứ chi chạm đất.
Bóng hình thon dài của Kiều Sở chợt vọt một cái, trực tiếp nhảy lên, Hoa Hao, Phi Yên cùng Dung Nhã cũng xoay người nhảy lên lưng Cổn Cổn.
“Cổn Cổn! Đuổi theo sát đi!” Bọn họ tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Quân Vô Tà đi tìm cái chết.
Nhận được mệnh lệnh của Kiều Sở, Cổn Cổn lập tức lao vọt đi, thân thể vốn kềnh càng vậy mà lại có tốc độ kinh người, thân thể to lớn cũng không tạo ra bất cứ trở ngại gì cho nó, trong chớp mắt một cơn gió xoáy liền quét qua.
Phạm Cẩm ngây người tại chỗ, trợn mắt há mồm nhìn đám Kiều Sở theo sát Quân Vô Tà xông ra ngoài, toàn bộ trong đầu trống rỗng.
Tại sao đang yên đang lành Thụy Lân quân lại trêu chọc tới linh thú cấp lãnh chủ? Điều này trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng lại không có người nào nói ra khỏi miệng.
Phạm Cẩm không phải kẻ ngu ngốc, nghĩ qua một cái, hắn liền hiểu rõ nguyên do của chuyện này.
Tuy nhiên chân tướng này lại làm cho hắn khó có thể chấp nhận.
Sau khi sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng Phạm Cẩm cắn răng, nhanh chóng hướng về phía đám Kiều Sở rời đi mà đuổi theo.