Trong một mảnh rừng, mảng lớn cây cối bị nghiền ép vào trong đất, từng đợt sóng khí bao phủ mặt đất, lá khô trên đất bị luồng khí cuốn đi, gào thét xoay tròn ở trong gió.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí, một hình dáng to lớn như dãy núi đứng giữa đất trời, từng đợt gào thét đinh tai nhức óc không ngừng từ trong miệng nó gào ra.
Đó là một con linh thú cấp lãnh chủ hình dáng cực kỳ to lớn, tứ chi sắc bén như lưỡi đao, chín cái đuôi trắng dài điên cuồng vung vẩy giữa không trung, hễ đuôi của nó quét qua chỗ nào, cho dù là cây cối hay là nham thạch đều bị chém đứt trong nháy mắt, đầu nó nhô lên hai cái sừng cong, một đôi mắt màu đỏ tươi tràn đầy ý nổi giận.
Toàn thân nó màu trắng, trên bộ lông óng ả mượt mà ẩn như hiện ra vật thể màu đỏ.
Linh thú cấp lãnh chủ hung bạo có thể hủy diệt tất cả.
Ở trong Loạn Thạch, Long Kỳ phóng người đưa một binh sĩ bị thương của Thụy Lân quân lôi đến phía sau một cái cọc gỗ giấu kỹ.
Một tay của tên binh sĩ kia đã bị phần đuôi như đao của linh thú cấp lãnh chủ chém thương, hơn nửa cánh tay bị một đao chặt đứt, chỉ sót lại một chút da thịt còn liền nhau, trên mặt hắn sớm đã không có một chút huyết sắc, mất máu nhiều và đau nhức làm cho nhiệt độ của người hắn nhanh chóng giảm xuống.
“Thiếu tướng, đừng lo cho bọn ta... Người... Người trước hết hãy đem đám Vinh Hằng đi đi...” Binh sĩ bị thương dùng tay kia gắt gao kéo lại ống tay áo của Long Kỳ.
“Linh thú cấp lãnh chủ không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó, nhân lúc bọn Tiểu Vũ còn có thể kéo dài một ít thời gian, người nhanh đem đám Vinh Hằng đi đi! Mấy người bọn ta chết không có gì ghê gớm, nhưng bọn họ là đệ tử của Mộ công tử, đối với Thụy Lân quân chúng ta mà nói, bọn họ quan trọng hơn bất cứ cái gì.” Binh sĩ bị thương thở hổn hển mở miệng, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Vẻ mặt Long Kỳ vô cùng căng thẳng, biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho chuyến đi này thay đổi đến mức đặc biệt nguy hiểm.
Linh thú cấp lãnh chủ, ngay cả hắn đều chưa từng gặp qua.
“Ta sẽ không bỏ lại huynh đệ của mình.” Long Kỳ cắn răng, trên người của hắn cũng đã chi chít những vết thương, cả đội ngũ chỉ có thực lực của hắn là mạnh nhất, cũng bởi vì như vậy, lúc chiến đấu với linh thú kia hắn bị tấn công nhiều nhất, nếu không phải vì giới linh của hắn có thể biến hóa thành khí linh áo giáp cứng rắn, chỉ sợ hắn đã sớm đầu một nơi thân một nẻo.
Ánh mắt Long Kỳ quét về phía đám Vinh Hằng bị thương bên cạnh, hôm nay tới đây đệ tử Nhiếp Vân phong của rừng Linh Vũ có tổng cộng ba người, nhưng lúc đối mặt với linh thú cấp lãnh chủ, binh sĩ của Thụy Lân quân đều đem tất cả lực lượng tới bảo vệ sự an nguy của ba người này.
Bởi vì bọn họ biết rõ rằng, số lượng Thụy Lân quân rất nhiều, bỏ đi mấy người bọn họ cũng không ảnh hưởng toàn cục, nhưng bất kỳ ai của Nhiếp Vân phong cũng không thể có tổn thương nào, chỉ có bảo vệ bọn họ, Thụy Lân quân sau này mới có thể trở nên hùng mạnh hơn.
Tình hình của đám Vinh Hằng cũng rất không lạc quan, mặc dù có binh sĩ của Thụy Lân quân liều mạng bảo vệ, nhưng dư âm sự tấn công của linh thú cấp lãnh chủ không phải những người này có thể ngăn cản được.
“Long thiếu tướng, đều là bọn ta làm liên lụy đến mọi người.” Sắc mặt Vinh Hằng trắng bệch nhìn Long Kỳ, nếu không có mấy người bọn hắn làm cản trở, với khả năng của Thụy Lân quân mặc dù không có cách nào đối phó với linh thú kia, nhưng bọn họ cũng thừa sức để thoát thân.
“Việc này không liên quan đến các ngươi, là ta đã quá sơ suất.” Long Kỳ hé mắt, đáy mắt hiện lên một chút tức giận.
“Ai mà ngờ được đám thiếu niên kia lại có lòng dạ độc ác như vậy, nếu không phải bọn họ trêu chọc con linh thú này, chúng ta cũng sẽ không gặp phải những điều này. Đáng hận chính là sau khi bọn chúng dẫn con linh thú kia qua đây lại chạy mất dép.” Một tên đệ tử Nhiếp Vân phong khác hận đến cắn răng nghiến lợi nói.