Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 492

Đám Long Kỳ giật mình trong lòng, còn chưa kịp hành động gì, trong lúc đó mấy bóng người bất ngờ xông vào trong rừng.

Vài thiếu niên tuấn tú ngồi trên lưng một con gấu to lớn bỗng nhiên bay qua trước mặt đám người Long Kỳ.

“Cổn Cổn! Xông lên! Hoa ca, Yên Nhi, Tiểu Nhã mau gọi giới linh ra đi.” Kiều Sở từ trên lưng Cổn Cổn nhảy xuống, cắn vào đầu ngón tay cái của mình, đầu ngón tay dính chút máu tươi, sau đó vẽ lên một vệt máu giữa lông mày của chính mình, bỗng nhiên linh lực màu tím trong nháy mắt tràn đầy khắp người hắn.

Tử linh!

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngẩn người.

Trăm năm chưa từng xuất hiện tử linh vậy mà lại xuất hiện vào thời khắc này, hơn nữa đối phương lại còn là một tên thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.

Nhưng sự kinh hoàng này còn chưa kịp rút đi.

Đã thấy ba ánh hào quang màu tím tỏa ra chói mắt. Trong đám người đi cùng với thiếu niên kia, lại có ba người được bao phủ bởi linh lực màu tím.

Bốn vị tử linh.

Lại còn đều là đang ở độ tuổi thiếu niên.

Điều này quả thực khiến người ta khó có thể tin nổi.

Toàn thân con rắn hai đầu khổng lồ bất ngờ mãnh mẽ tấn công về phía trước. Theo sát phía sau, một con bướm màu bạc trắng nhanh nhẹn bay lượn trên không trung, một con vượn to lớn gầm gừ rung trời.

Mục tiêu của chúng đều tập trung ở trên người con linh thú cấp lãnh chủ kia.

Ánh sáng bay đi, một chuỗi tiếng nổ vang rền ở giữa không trung.

Linh thú cấp lãnh chủ thân thể to lớn bỗng nhiên bị công kích dày đặc, trong miệng phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc.

Dạ Sát phóng thân lên, trực tiếp nhắm vào mắt của linh thú cấp lãnh chủ liên tiếp nổ tung ánh sáng lạnh lẽo.

Quân Vô Tà cùng hắc thú ở dưới chân liên tục di chuyển ăn khớp với nhau, nhanh nhẹn hành động chế ngự bước tiến công.

Minh Điệp không ngừng lượn xung quanh con linh thú, cánh bướm chuyển động như chớp, rơi xuống bột phấn đủ để làm tê liệt thần kinh, Cổn Cổn và vượn khổng lồ trực tiếp xông về phía chính diện của linh thú, hai giới linh có hình thể to lớn mạnh mẽ, phun ra tiếng gầm gừ cả ngày, chi sau đứng trên mặt đất, cẳng tay ngăn chặn chân trước của linh thú, không cho nó tiến về phía trước nửa bước.

Con rắn hai đầu to lớn mặc sức đi lại, xương cốt cứng rắn quấn lấy chín cái cái đuôi lớn của con linh thú kia.

Kiều Sở, Hoa Dao, Phi Yên, Dung Nhã không ngừng phóng ra linh lực, nổ vang trên người linh thú.

Từng chuỗi linh lực màu tím nổ tung trên người linh thú cấp lãnh chủ kia.

Trong chớp mắt, linh thú cấp lãnh chủ dường như khiến người khác tuyệt vọng lại bị đám Quân Vô Tà kết hợp tấn công khống chế được bước chân.

Cuối cùng đám người Long Kỳ có thể thở dốc, lúc này vội vàng đứng dậy, trợn mắt há mồm nhìn tất cả những gì trước mắt.

Linh thú cấp lãnh chủ lại có thể bị người khác kiềm chế. Điều này quả thực khiến người ta khó có thể tin nổi.

“Long thiếu tướng, những thiếu niên kia là ai? Vì sao lại muốn cùng đại tiểu thư giúp chúng ta đối phó với linh thú kia?” Tất cả binh sĩ của Thụy Lân quân đều trợn tròn mắt, tự mình lĩnh hội qua sự mạnh mẽ và đáng sợ của linh thú cấp lãnh chủ, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ quả thực không thể tin được những gì diễn ra trước mắt.

Tử linh mười sáu mười bảy tuổi?

Giới linh mạnh đến nỗi nhìn không nhìn ra đẳng cấp.

Còn có con linh thú mạnh mẽ bị cản bước kia.

Tất cả những điều này giống như là nằm mơ, khiến người ta cảm thấy hư ảo khác thường.

Trái tim Long Kỳ nhảy loạn, hô hấp gần như ngừng lại, hắn bỗng nhiên xoay người, nhặt những bình thuốc Quân Vô Tà bỏ lại, dùng tốc độ nhanh nhất phân phát đến tay các huynh đệ.

“Lập tức chữa trị. Đại tiểu thư đang liều mạng vì chúng ta. Chúng ta sao có thể lãng phí thời gian ở nơi này?” Long Kỳ thấp giọng quát ngược lại.

Ở bên cạnh, bọn đệ tử Nhiếp Vân phong như Vinh Hằng sớm đã sợ đến choáng váng cả mắt, sau khi nghe thấy tiếng hét của Long Kỳ, vội vã chạy tới giúp đám binh sĩ của Thụy Lân quân bôi thuốc.
Bình Luận (0)
Comment