Những vị thuốc trong bình kia có thuốc mỡ bôi ngoài da, cũng có thuốc uống, ba người bọn Vinh Hằng dưới sự chỉ dẫn của Long Kỳ bôi thuốc lên vết thương cho binh sỹ Thụy Lân quân, nhưng trong lòng bọn họ thì lại đang lo lắng rối bời.
Vinh Hằng vẫn không dám lên tiếng, thế nhưng không có cách nào làm mất đi sự sợ hãi trong ánh mắt.
Hai gã để tử khác có thể không chú ý tới, nhưng hắn tuyệt nhiên nhìn thấy rõ ràng, thiếu niên cưỡi trên lưng hắc thú không phải chính là Quân Tà ngày hôm đó xuất hiện tại Khuynh Vân Tông hay sao?
Ngày tiêu diệt Khuynh Vân Tông, Mộ Thần mang theo chúng đệ tử Nhiếp Vân phong rời khỏi Vân Sơn, bọn Vinh Hằng vốn có sự tôn kính và tin tưởng đối với Mộ Thần, chưa từng hỏi nhiều một câu, bọn họ chỉ biết rằng, ngày đó trên Vân Sơn xuất hiện một chuyện đáng sợ không gì sánh nổi, toàn bộ đệ tử Khuynh Vân Tông ngoại trừ Nhiếp Vân phong, đều chết sạch!
Vinh Hằng lúc đó còn tìm kiếm bóng dáng của Quân Tà khắp nơi, rất sợ việc ngoài lạnh trong nóng, thiếu niên tự mình phối chế dược liệu mà gặp phải kiếp nạn này, cũng may, hắn vẫn chưa phát hiện thi thể của Quân Tà ở Vân Sơn, chỉ là hắn chưa nhìn thấy Quân Tà, trong lòng chỉ hy vọng nàng rời xa vùng đất Vân Sơn đầy thị phi này.
Thế mà, Vinh Hằng nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, bản thân lại có thể gặp lại Quân Vô Tà tại rừng Linh Vũ!
Điều càng làm hắn kinh ngạc hơn là, đám người Long Kỳ của Thụy Lân quân lại quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà, hắn rõ ràng nghe thấy, bọn họ gọi Quân Vô Tà là đại tiểu thư.
Đại tiểu thư.
Theo như hiểu biết của Vinh Hằng lúc còn phục vụ Mộ Thần và Lân Vương phủ, Thụy Lân quân chỉ phụng mệnh người có huyết thống nhà họ Quân: Quân Tiển, Quân Khanh, còn lại vẫn chưa từng thấy xuất hiện đại tiểu thư Quân Vô Tà.
Mà đám Long Kỳ bọn họ vừa mới gọi Quân Tà là đại tiểu thư...
Quân Tà... Quân Vô Tà...
Chẳng lẽ nào, là cùng một người!
Vô số sự kinh ngạc và nghi vấn xoay chuyển trong đầu Vinh Hằng, nhưng hắn tuyệt nhiên biết rằng, hôm nay không phải là lúc để hỏi.
Linh thú cấp lãnh chủ đang ở trước mắt, hắn phải khiến cho Thụy Lân quân khôi phục sức chiến đấu trong thời gian ngắn nhất.
Tuy nhiên, khi Vinh Hằng đang trấn tĩnh lại, nhìn thấy dược phẩm trong tay mình, hắn lại kinh ngạc thêm một lần nữa!
Thân là đệ tử Khuynh Vân Tông, hiểu biết của hắn về y dược đương nhiên không phải là ít, nên chỉ cần vừa nhìn sơ qua một cái liền biết ngay những loại thuốc mà Quân Vô Tà ném xuống, tất cả đều là trân bảo hiếm thấy.
Vết thương sâu tới tận xương, thoa thuốc lên mát rượi, lại khép miệng cầm máu trong nháy mắt, binh sĩ bị thổ huyết không ngừng sau khi nuốt đan dược thơm ngát này vào lập tức ngưng lại.
Nguồn gốc của những thuốc này rốt cuộc là từ đâu?
Dĩ nhiên đều thần kỳ hơn so với bất kỳ loại thuốc nào trước đó hắn từng thấy ở Khuynh Vân Tông!
Vừa bôi thuốc cho đám người Long Kỳ, vừa cố đè nén những chấn động trong tâm trí, đầu óc Vinh Hằng không ngừng quay cuồng, tất cả những sự việc phát sinh trước mắt đều khiến hắn khó mà tiêu trừ hết được.
Tất cả những điều này, đều khiến hắn chết lặng.
Thêm nữa, không phải chỉ mình Vinh Hằng chết lặng.
Vẫn luôn ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, đám người Ninh Hinh dự định mượn gió bẻ măng, vào lúc này cũng chấn động trong lòng, tuyệt đối chẳng ít hơn chút nào so với hắn.
Vốn dĩ thấy đám người Long Kỳ từ từ thua trận, nhìn thấy bọn họ máu chảy thành sông, trên mặt Ninh Hinh nở nụ cười hết sức thỏa mãn, vậy mà ngay khi đám người Long Kỳ dám bất kính với nàng ta chuẩn bị chết không có đất chôn, hai bóng áo đen xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ mộng đẹp của Ninh Hinh.
Khiến cho nụ cười của nàng ta chỉ trong khoảnh khắc chuyển hóa thành nỗi kinh ngạc vô tận.
Đám người Long Kỳ lại được người khác cứu!