Phạm Trác ngây ra một hồi lúc mở cửa, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa, đáy mắt của hắn nhè nhẹ hiện lên một tia gì đó, rồi cũng nhanh biến mất.
“Hinh Nhi?” Phạm Trác ngạc nhiên nhìn Ninh Hinh đã lâu không gặp.
Tuy hai người có hôn ước, nhưng sức khỏe của Phạm Trác ngày càng sa sút, lại không ai nhắc đến, vì phải điều dưỡng sức khỏe, Phạm Trác dọn đến tiểu viện Trúc Lâm ở, hầu như Ninh Hinh rất ít xuất hiện ở nơi này.
Nhớ lần trước Ninh Hinh đến đây, đã là chuyện của một năm trước.
“Tiểu Trác ca ca.” Nụ cười hồn nhiên ngọt ngào của Ninh Hinh lộ trên mặt, giống như cô gái ngây thơ tội nghiệp, khiến người khác cảm thấy thân thiết.
“Tiểu Trác ca ca, Hinh Nhi đã lâu không đến thăm huynh, huynh có giận Hinh Nhi không?”
Phạm Trác cười ôn hòa rồi nói: “Sao có thể.”
Ninh Hinh áy náy nhìn Phạm Trác, đôi mắt rủ xuống có chút u sầu.
“Không phải Hinh Nhi không nhớ Tiểu Trác ca ca, mà là phụ thân nhiều lần dặn ta, Tiểu Trác ca ca phải tĩnh dưỡng, không thể để người khác tới quấy rầy, Hinh Nhi mới kiềm chế đến lúc này, không thể không tới gặp Tiểu Trác ca ca, Tiểu Trác ca ca cũng đừng trách Hinh Nhi nha.”
Phạm Trác cười khẽ một tiếng, lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Ninh Hinh tức thì trở lại rực rỡ, giả vờ khéo léo nhìn Phạm Trác nói: “Hinh Nhi chuẩn bị bánh gạo nếp cho Tiểu Trác ca ca, nhớ khi còn bé Tiểu Trác ca ca rất thích ăn.” Vừa nói, Ninh Hinh liền giơ tay lên, lắc lắc chiếc hộp đựng thức ăn tuyệt đẹp trong tay.
Đôi mắt Phạm Trác nhè nhẹ rủ xuống, chỉ trong nháy mắt liền ngẩng đầu, ôn hòa nhìn Ninh Hinh nói: “Làm phiền Hinh Nhi quan tâm rồi, bên ngoài nắng gắt, vào trong đây uống chén trà, nghỉ ngơi một chút!”
Ninh Hinh gật đầu cười, theo Phạm Trác vào tiểu viện Trúc Lâm, đáy mắt với thái độ của người con gái thuần túy, thẹn thùng đã sớm biến mất trong nháy mắt lúc Phạm Trác xoay người, nàng ta nhìn hình dáng gầy gò của Phạm Trác, khe khẽ híp mắt.
Dung mạo và tính tình Phạm Trác đều là nhất đẳng xuất chúng, chỉ có sức khỏe kia mới thật sự làm cản trở đại sự.
Nếu như cơ thể Phạm Trác mạnh khỏe, Ninh Hinh sẽ rất vui vẻ ở bên cạnh một người con trai ưu tú như vậy, kết nghĩa vợ chồng, chỉ tiếc sức khỏe của Phạm Trác không tốt, hơi thở yếu ớt, chẳng biết lúc nào sẽ ra đi, nếu như Phạm Trác chết, hơn một nửa học viện Phong Hoa sẽ rơi vào tay Phạm Cẩm, đến lúc đó nàng ta và phụ thân của nàng ta không còn hy vọng gì.
Có điều...
Ninh Hinh nhếch khóe môi, Phạm Trác cũng có mặt tốt, chỉ có tính tình thanh tịnh không dục vọng của hắn mới có thể dễ đánh lừa như vậy.
Trong lòng hắn, chỉ sợ vẫn là thiếu nữ ngây thơ mù mờ kia.
Ninh Hinh âm thầm kiểm điểm tâm trạng, lặng lẽ quan sát hoàn cảnh trong tiểu viện Trúc Lâm, từ khi A Tĩnh bị đuổi ra ngoài, trong tiểu viện Trúc Lâm này chỉ còn lại hai người Phạm Trác và Quân Vô Tà, Phạm Cẩm cũng chỉ xuất kiện khi dùng cơm.
Phạm Trác đã ở trước mắt nàng ta, vậy Quân Vô Tà thì sao?
Ninh Hinh chớp mắt rồi nhìn khắp nơi tìm kiếm mục tiêu chân chính của mình.
Ngay tại lúc tâm tư nàng ta lung lay, Phạm Trác bất chợt dừng bước lại.
Ninh Hinh không phát giác, suýt chút nữa thì đụng vào lưng Phạm Trác, nàng ta nũng nịu lẩm bẩm một câu, ngẩng đầu lên, thình lình phát hiện một hình dáng nhỏ nhắn đang đứng trên bậc thang nhà tranh, dùng cặp mắt lạnh lùng kia nhìn nàng ta!
Ninh Hinh có chút giật mình trong lòng, từ ngày chính mắt thấy Quân Vô Tà đối kháng với linh thú cấp lãnh chủ trong rừng Linh Vũ, nàng ta liền tỏ vẻ sợ hãi đối với thiếu niên nhỏ tuổi hơn nàng ta này.
Ánh mắt của nàng thật là khiến người khác có chút run sợ!