“Tiểu Trác ca ca, vị này là?” Ninh Hinh bình tâm, cố ý không giải thích nhìn Quân Vô Tà.
Phạm Trác nói: “Đây là Quân Tà.”
Dứt lời, cũng không có ý định giới thiệu Ninh Hinh cho Quân Vô Tà.
Ninh Hinh khác mọi hôm, nhiệt tình bước lên, gương mặt toát lên nụ cười hoàn hảo: “Thì ra ngươi là Quân Tà, trước đây ta từng nghe có người ở cùng Tiểu Trác ca ca, có chút hiếu kỳ, xem ra là người kết giao của Tiểu Trác ca ca, nhất định là tốt tính, hôm nay gặp mặt quả nhiên là thật.”
Giọng Ninh Hinh hòa nhã dễ nghe, nụ cười chân thành thân thiết.
Quân Vô Tà không làm gì chỉ nói: “Đó là Ninh sư tỷ mắt lờ đờ.”
Nàng là người tốt tính?
Ơ.
Nụ cười trên mặt Ninh Hinh cứng đơ, không ngờ Quân Vô Tà vừa mở miệng liền cho nàng ta giẫm phải đinh.
Có lẽ Phạm Trác không nhìn ra khốn khó của Ninh Hinh, cười rồi nói: “Tính cách Tiểu Tà có chút lạnh lùng, không thích kết giao với người khác, Hinh Nhi đừng để tâm.”
Nói như là giải vây cho Ninh Hinh, nhưng sự thật là vậy, tiếp đó Quân Vô Tà cho Ninh Hinh một cái tát.
Còn vừa nhìn đã biết Quân Vô Tà tốt tính, nàng ta bị mù sao?
Khóe miệng Ninh Hinh có chút gượng gạo, cũng may là trong lòng đủ cứng rắn nên không lộ ra trên mặt, vẫn nét cười tươi như hoa.
“Sao lại thế, muội vẫn cảm thấy Tiểu Tà Tử rất thân thiện.”
Quân Vô Tà nhướng mày khe khẽ: “Xem ra Ninh sư tỷ không biết tiếng tăm của ta trong học viện.”
Bêu danh của nàng trong học viện Phong Hoa vô cùng nổi, ngay cả A Tĩnh ở trong tiểu viện Trúc Lâm trước đây cũng đã từng nghe qua, huống chi là Ninh Hinh.
Kỹ xảo vụng về, không gì để bàn luận!
Ninh Hinh chưa từng nói chuyện với Quân Vô Tà, chỉ vì Quân Vô Tà bị cô lập nên mới trầm mặc khác thường, nhưng không nghĩ rằng ngay lúc nàng mở lời, hai câu nói khéo léo, Ninh Hinh liền cảm thấy trên mặt mình một mảng nóng hừng hực đau đớn.
Tên tiểu quỷ này nói chuyện như thật, câu nào câu nấy đều có hàm ý, khiến người khác nghe xong thật là khó chịu!
Ninh Hinh hít sâu một hơi, nhanh chóng nghĩ xem bản thân với Quân Vô Tà có ác cảm gì không, suy nghĩ một hồi, không còn ký ức nào cả liền hiểu ra, chỉ sợ Quân Vô Tà biết quan hệ của Doãn Ngôn và nàng ta nên mới cố ý như vậy.
Sau khi hiểu nguyên do, Ninh Hinh mới yên tâm.
“Những lời đồn đãi ấy, sao có thể là thật được? Bây giờ trong học viện Phong Hoa cũng bàn luận ta ầm ĩ, nhưng thanh giả tự thanh, những lời nói ấy chỉ là những lời lừa gạt. Tiểu Trác ca ca biết tính ngươi vì người khác nên mới ở cùng ngươi, lại hiểu tính cách của ta, sẽ không tin. Hà tất gì chúng ta phải tự làm phiền mình chứ?” Vì muốn mối quan hệ với Quân Vô Tà thân thiết hơn, Ninh Hinh thậm chí không ngại đem chuyện của mình nói ra hết, mượn sự đồng cảm giống nhau của hai người, hóa giải địch ý của Quân Vô Tà.
Đồng thời cũng vì bản thân giải thoát tất cả, nếu như sau này Quân Vô Tà và Phạm Trác nghe thấy cái gì, sẽ tự nhiên xem rằng đó là những lời nói xằng bậy.
Ninh Hinh tự cho bản thân làm việc cẩn thận không có sai sót, nhưng địch không lại tính nhanh nhẹn của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà nhìn Ninh Hinh khéo múa, ánh mắt lãnh đạm: “Nếu như là thật thì sao?”
Ninh Hinh sững sờ.
“Ta chưa từng là người tốt.” Quân Vô Tà hài lòng nhìn Ninh Hinh bị mình nói xéo lần nữa.
Trò chơi vừa mới bắt đầu, từ từ mà hứng chịu.
Lúc này Ninh Hinh mới ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm, biết Quân Vô Tà không phải nói nàng ta mà là bản thân Quân Vô Tà, nhưng chưa thở xong nàng ta lại cảm thấy hoảng sợ, tại sao trên thế gian lại có người thích bôi nhọ bản thân thế?
Nàng ta cũng đã nói rất nhiều lời hữu ích, nhưng Quân Vô Tà nhất mực thừa nhận tất cả là thật khiến cho Ninh Hinh không biết làm sao tiếp lời?