- Ánh mắt nhìn quét qua từng đạo dấu ấn cùng từng đạo hoa văn khắc trên vách tường của đại điện, Lâm Phong phát hiện bất luận dấu ấn hay hoa văn, hoặc chưởng ấn, đều cực kỳ kỳ diệu.
Những vách đá này, lưu giữ lại những tinh túy lúc Hầu Thanh Lâm và các sư huynh đệ luận bàn.
- Thật kì diệu, nhìn những hình ảnh này, lại có cảm giác vui tai vui mắt.
Lâm Phong thán phục một tiếng. Tinh túy, bất luận dấu ấn hay hoa văn, đều là những tinh túy được lưu lại, khiến người ta chỉ liếc nhìn cũng thấy cả người thoải mái, như muốn chìm đắm vào đó, cái gì cũng muốn tu tập một phen. Ngồi xuống khoanh chân, lần này Lâm Phong không có lựa chọn tu luyện một loại thủ đoạn thần thông lợi hại nào, mà phóng thích chính Vũ Hồn của mình, làm tất cả hình ảnh đều ấn nhập vào trong. Trong khoảnh khắc, Vũ Hồn thế giới hoang vu dường như có từng hư ảnh, đang không ngừng lập loè, phát sinh uy lực khủ.ng bố của thần thông cường đại. Khi thì Hư Không Chỉ Pháp, có lúc Luân Hồi Chi Quang, có khi Kim Thân Cổ Phật trấn áp tất cả. Thời điểm thần niệm lực lượng mênh mông như vực sâu, từng luồng từng luồng hình ảnh kinh tâm động phách hiện ra trong đầu Lâm Phong, tựa hồ như đang thiết lập lại một cảnh tượng giả thuyết. Trong cảnh tượng đó, những đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng đang sử dụng những thần thông lợi hại trên vách tường.
- Vũ Hồn này quá kỳ diệu rồi.
Trong lòng Lâm Phong càng ngày càng chấn động, lần đầu tiên hắn phát hiện Vũ Hồn mình có thể tái hiện lại các bảo vật hùng mạnh, phác hoạ ra lực lượng huyền diệu trong bảo vật, tỷ như lực lượng phong ma trong Phong Ma Thạch, sau đó còn có thể khắc họa lại Thánh vân, hiện ra hình ảnh quỹ tích huyền diệu của thánh vân rõ ràng, khắc sâu vào Vũ Hồn. Giờ khắc này, Lâm Phong lại phát hiện, Vũ Hồn còn có thể tái hiện lại toàn bộ hình ảnh, dường như sẽ tự nhiên diễn hóa, diễn hóa ra những hình ảnh về cảnh tượng công kích mạnh mẽ của những cường giả kia.
- Mỗi một loại thủ đoạn đều là thần lai chi bút (tác phẩm của thần), lợi dụng xu thế thiên địa, không gì không làm được, quá mạnh mẽ.
Lâm Phong nhìn chằm chằm những hình ảnh hư huyễn do Vũ Hồn diễn sinh, sợ hãi cảm thán. Nhưng ngay thời điểm Lâm Phong rơi vào trong đó, thanh âm huyên náo đột ngột vang lên, đánh gãy tâm thần hắn, lập tức lui ra khỏi loại kia cảnh giới kỳ diệu kia. Nguyên lai, thời điểm Vũ Hồn diễn hóa ra những lực lượng trên vách tường đó, cảm giác huyền diệu khiến hắn hãm sâu, tựa hồ là qua trong nháy mắt, nhưng trong chốc lát này, kì thực đã qua một canh giờ.
- Tất cả mọi người đều đang xì xào bàn tán, chỉ có ngươi lại vẫn có thể an tâm tu luyện.
Thu Nguyệt Tâm không biết lúc nào đã bên người hắn. Gia hoả này, đối với ngoại giới dường như quên mất, toàn bộ chìm đắm trong thế giới tu luyện của bản thân, cho dù ngay cả đám người Dương Tử Lam nhìn chằm chằm theo dõi, hắn đều không cảm giác được.
- Quá nhập thần, không nghĩ tới đã qua một canh giờ.
Lâm Phong cười khổ lắc lắc đầu, hắn quả thực không dự liệu được sẽ xuất hiện tình huống như thế, hắn vừa mới bắt đầu tính toán lợi dụng Vũ Hồn, tiếp tục tu luyện một loại thủ đoạn thần thông nữa.
- Ngươi đúng hãm sâu trong đó, cũng không biết, nếu có người muốn hại ngươi, ngươi sẽ làm sao.
Thu Nguyệt Tâm không nói nên lời. Lúc này, đám người Dương Tử Lam vẫn thỉnh thoảng quăng tới ánh mắt lạnh lẽo, ngoại trừ đám người Dương Tử Lam, còn có một vài người cũng như vậy. Bọn họ không hy vọng người từng bước tới cửu trọng thiên như Lâm Phong cuối cùng sẽ trở thành môn đồ, mà dựa vào việc hắn nhảy lên tới cửu trọng thiên, sẽ đoạt được cung điện tu hành tốt nhất. Nhưng vào lúc này, bên trong đại điện, một bóng người loé lên mà đến, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, Hầu Thanh Lâm.
- Hai canh giờ đã đến.
Hầu Thanh Lâm nói với mọi người:
- Ta cho các ngươi thời gian hai canh giờ, để các ngươi lĩnh ngộ tu luyện một loại thủ đoạn thần thông đến mạnh nhất.
Sau đó, ta sẽ để các ngươi lấy thủ đoạn tu luyện được để chiến đấu, không được sử dụng bất kỳ lực lượng thủ đoạn nào khác, không được sử dụng lực lượng Vũ Hồn. Tóm lại, trừ lực lượng thần thông mà bọn tu luyện được ban nãy, những thần thông thuật khác, tất cả đều không cho phép sử dụng. Nghe xong lời này ánh mắt của mọi người lập tức kinh hãi, chỉ cho sử dụng thủ đoạn thần thông tu luyện được ở đây, một vòng khảo nghiệm này của Hầu Thanh Lâm đang kiểm tr.a ngộ tính võ đạo của mọi người.
- Vũ Hồn là thủ đoạn của bản thân, vì sao không thể sử dụng? Có người mở miệng hỏi, lực lượng Vũ Hồn là lực lượng thiên phú của bản thân, nơi này có rất nhiều người đều xuất thân từ đại gia tộc, bọn họ có được Vũ Hồn hùng mạnh, đương nhiên hy vọng có thể sử dụng lực lượng Vũ Hồn để chiến đấu.
- Quá ỷ lại Vũ Hồn sao có thể dựa vào bản thân không ngừng cất bước lên thang trời cường giả, Vũ Hồn mạnh mẽ đến đâu, chung quy sẽ có thời điểm không phát huy ra tác dụng.
Cũng giống như khi các ngươi trèo lên cửu trọng thiên, cuối cùng, vẫn dựa vào sức mạnh bản thân cùng tiềm năng mạnh mẽ. Huống chi, nếu có Vũ Hồn hùng mạnh mà trong ngày thường quá mức ỷ lại vào nó, thì khi gặp chiến đấu sẽ chỉ biết sử dụng lực lượng Vũ Hồn, lĩnh ngộ của bản thân đối với võ đạo sẽ không ngừng thoái hóa. Người như thế, dù có thể nhất thời đắc ý, nhưng thành tựu chung quy có hạn, trên Thiên Đài, không cần loại môn đồ này, họ chỉ là thiên tài nhất thời mà thôi, kì thực chính là phế vật. Hầu Thanh Lâm lãnh đạm nói, lập tức khiến rất nhiều người lén lút cúi đầu, cảm giác phi thường xấu hổ. Hầu Thanh Lâm nói không sai, quá mức ỷ lại lực lượng Vũ Hồn, khi chiến đấu chỉ biết dùng Vũ Hồn, như vậy, đối với võ đạo có hại mà không có lợi. Người như thế, có lẽ bọn họ vẫn tự cho mình là thiên tài, nhưng trong mắt Hầu Thanh Lâm, người như thế chỉ là phế vật.
- Được rồi, hiện tại các ngươi cho rằng ai là con kiến, thì đến bên cạnh người đó, chỉ cần các ngươi có thể đánh bại đối phương, ta sẽ đào thải hắn.
Hầu Thanh Lâm nhàn nhạt nói một tiếng, nhất thời ánh mắt rất nhiều người cứng đờ, tại sao lại như vậy, lẽ nào Hầu Thanh Lâm thật sự không để ý tới kẻ tu vi yếu, chẳng phải chắc chắn bị đào thải sao? Rất nhiều người thân hình loé lên, đi tới trước mặt một số kẻ tu vi yếu, trên mặt liên tục cười lạnh, trong mắt bọn họ những con kiến này sắp bị bọn họ đào thải đi, trở thành đá kê chân cho bọn họ. Đám người huynh muội Dương Tử Lam, trong nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm, trên mặt lộ ra từng nụ cười lạnh lẽo.
- Tuyển chọn môn đồ Hoàng Vũ quả nhiên công bằng, loại kiến hôi yếu ớt, nhất định phải bị đào thải.
Dương Tử Lam hướng Lâm Phong nở nụ cười lạnh lẽo, xem ra Vũ Hoàng chọn môn đồ Hoàng Vũ, vẫn là lựa chọn thực lực mạnh mẽ, cứ như vậy, Lâm Phong, nhất định gặp bi kịch. Y thật đúng là muốn nhìn một chút, Thiên Vũ cảnh tầng bốn như Lâm Phong, làm sao đánh với y một trận!
- Đều chọn được con kiến của các ngươi rồi sao? Hầu Thanh Lâm nói với mọi người, mọi người ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt những người tu vi mạnh mẽ đều lộ ra ý cười nồng đậm, nói: - Được rồi!
- Rất tốt, như vậy hiện tại, tiến vào hư không đại ảo cảnh đi!
Hầu Thanh Lâm khóe miệng cũng lộ ra một chút ý cười, trong tay đột ngột phóng ra một luồng quang hoa đáng sợ, bao trùm lấy đám người trong đại điện, trong khoảnh khắc bao phủ cả tòa đại điện. Ánh mắt mọi người trong giây lát hơi co rụt lại, bọn họ cảm giác cảnh tượng xung quanh nhanh chóng biến hóa, giờ phút này, bọn họ đã không còn đứng bên trong đại điện nữa, mà xuất hiện ở một vùng không gian khác. Tuyết sơn lạnh như băng làm cả phiến thiên địa này nổi lên màu tuyết trắng, giữa hư không bay xuống những bông tuyết, đây là một mảnh sơn mạch, có người đứng phía trên dãy núi, có người vào hư không trong tuyết, còn có người đứng giữa tuyết sơn mờ mịt, những người này, toàn bộ đều là nhóm người trong đại điện.
- Thay đổi một vùng không gian, có thể thay đổi một vùng không gian sao? Vẻ mặt mọi người mãnh liệt run rẩy, chỉ trong khoảnh khắc, bọn họ đã tới một một phiến không gian khác.
- Ở đây, tất cả mọi người, đều sẽ không ch.ết, phàm là người bị đánh giết ch.ết, đều sẽ xuất hiện tại ngoài mảnh ảo cảnh này, nhưng mang ý nghĩa, hắn bị đào thải, vô duyên với môn đồ Hoàng Vũ!
Giữa hư không, thanh âm cuồn cuộn mà ra, Hầu Thanh Lâmcất tiếng nói, trong mảnh không gian này, tất cả mọi người không ch.ết!
- Xem ra để ngươi nhặt trở về một cái mạng!
Giờ khắc này Dương Tử Lam đứng bên trên một toà tuyết sơn, bên cạnh y là đám người Dương Tử Diệp cùng Khương Ninh, mà phía trước y chính là Lâm Phong cùng với Thu Nguyệt Tâm, y còn muốn chém ch.ết hai người ở nơi đây, không nghĩ tới lại giết không được.
- Còn có, quên nói cho các ngươi, ở đây, tất cả các ngươi, tu vi đều sẽ như nhau, toàn bộ áp chế ở Thiên Vũ cảnh tầng một.
Những người coi người khác là kiến hôi, các ngươi dùng thực lực chứng minh lời của các ngươi đi, mà những người bị người ta coi là giun dế, dùng kiêu ngạo của các ngươi nói cho những người coi rẻ các ngươi biết. Ở đây, là thế giới công bằng, hiện tại, để ta xem một chút, ai là con kiến chân chính! Lời của Hầu Thanh Lâm vừa dứt, trên mặt Lâm Phong, lộ ra một nụ cười xán lạn. Nhìn vẻ mặt Dương Tử Lam dần thay đổi, hắn chỉ cảm thấy cả người đều khoan khoái không gì sánh kịp. Nơi này, một thế giới công bằng, nơi này, tu vi tất cả mọi người đều như nhau, Thiên Vũ cảnh tầng một! Ai, là giun dế!