- - - Nhớ kỹ lời ta nói, hiện tại, các ngươi chỉ có thể sử dụng thủ đoạn vừa tu luyện được trong đại điện để chiến đấu, ngoài ra, bất luận thủ đoạn gì đều không cho phép dùng, bao gồm cả lực lượng Vũ Hồn cùng với lực lượng huyết mạch, bằng không, ta sẽ tự mình mời các ngươi đi ra ngoài.
Hầu Thanh Lâm lãnh đạm nói một tiếng. Tất cả mọi người sau khi nghe thấy Hầu Thanh Lâm nói, cũng bắt đầu cảm thụ lực lượng tu vi của chính mình, quả nhiên, hết thảy sức mạnh, toàn bộ đều bị áp chế tại Thiên Vũ cảnh tầng một. Hầu Thanh Lâm để tất cả mọi người đến bên trong một cung điện, tùy ý chọn một loại lực lượng thần thông để tu luyện, đối với tất cả mọi người đều công bằng. Nhưng y lại mang đoàn người vào bên trong hư không đại ảo cảnh, áp chế tu vi tất cả mọi người ở cảnh giới ngang nhau, hạn chế mọi người chỉ có thể sử dụng thủ đoạn thần thông chính mình vừa tu luyện được trong hai cái canh giờ trước. Ưu thế về lực lượng tu vi, ưu thế về Vũ Hồn, ưu thế về công pháp vũ kỹ, vào đúng lúc này toàn bộ đều không tồn tại. Hầu Thanh Lâm cho tất cả mọi người một hoàn cảnh chiến đấu công bằng, ưu thế vốn có của những người sinh ra ở đại thế gia đó, đúng lúc này bị xóa đi triệt để, bọn họ coi người khác làm kiến hôi, nhưng mà, kiến hôi trong mắt bọn họ, bây giờ đã có được cơ hội chuyển mình.
- Hắn thật dám đó!
Mọi người thầm than trong lòng, Hầu Thanh Lâm lại vẫn thật sự có can đảm chọn người như thế, cho bọn họ ảo cảnh công bằng, mặc dù những người đó nắm giữ Vũ Hồn cùng lực lượng huyết mạch mạnh mẽ, thì vẫn bị đào thải mà cũng không tiếc.
- Nếu nói có người ỷ lại vào lực lượng Vũ Hồn, có thể áp chế không sử dụng Vũ Hồn.
Nhưng lực lượng huyết mạch chính là do thiên địa ban tặng, vì sao cũng phải bị cấm, lẽ nào huyết mạch không phải một loại thiên phú ư? Có người chất vấn hỏi, hơi quá đáng, hết thảy ưu thế, toàn bộ không còn sót lại chút gì.
- Các ngươi không phải cho rằng người khác là con kiến sao, các ngươi đã cho như thế, hiển nhiên có tự tin trong cùng điều kiện với đối phương thì vẫn có thể làm tốt hơn hắn, bằng không thì có cái gì tư cách sỉ nhục, miệt thị người khác.
Hiện tại, ta cho tất cả mọi người một cơ hội để chứng minh chính mình. Thanh âm Hầu Thanh Lâm vẫn lãnh đạm mà bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Về phần Thạch Hoàng và Vũ Hoàng, hai vị lão sư chiêu thu môn đồ, chỉ cần lão sư coi trọng, sẽ thiếu hụt thủ đoạn thần thông mạnh mẽ sao? Sẽ thiếu hụt phương pháp tu luyện các ngươi đã từng nắm giữ mà người khác chưa từng nắm giữ sao? Thậm chí, huyết mạch cũng có thể tái tạo, Vũ Hồn có thể tái sinh!
- Huyết thống có thể cải tạo, Vũ Hồn có thể tái sinh!
Mọi người nghe được lời Hầu Thanh Lâm, trong lòng run rẩy. Hoàng, chỉ cần hắn đồng ý, hắn có thể ban tặng những gì vốn của con cháu thế gia đó cho tất cả môn đồ của hắn. Vì lẽ đó, bọn họ cần là thiên phú thuần khiết nhất, nguyên thủy nhất, đương nhiên, nếu có người nắm giữ huyết mạch mạnh mẽ, Vũ Hồn cường hãn, hơn nữa mất đi những thứ này, vẫn là thiên tài, đương nhiên càng tốt hơn.
- Được rồi, bắt đầu đi.
Hầu Thanh Lâm không cần phải nhiều lời nữa, thân hình lóe lên, đứng trên không, nhìn tất cả mọi người, nếu ai trái với quy tắc, y lập tức thanh lý.
- Ngươi mới vừa nói không sai, môn đồ Hoàng Vũ lựa chọn quả nhiên công bằng, con kiến, nhất định là phải bị loại bỏ rồi.
Lâm Phong nhìn Dương Tử Lam, đem câu nói mới vừa rồi kia trả lại đối phương, lập tức bước chân của hắn chậm rãi bước ra hướng phía trước, không hề do dự chút nào. Hắn nhẫn Dương Tử Lam rất lâu rồi, bây giờ song phương bị đều áp chế tu vi, hắn sao lại quan tâm đối phương, đánh giết thiên tài của Dương gia tại bên trong hư không đại ảo cảnh, cướp đi cơ hội trở thành môn đồ Hoàng Vũ của gã, cảm giác này nhất định sẽ vô cùng tốt, người này luôn vô cùng cao ngạo, lấy thái độ miệt thị quan sát hắn, nhưng bị hắn đánh đi ra, sẽ là sỉ nhục cỡ nào.
- Chỉ tu luyện một bộ chỉ pháp mà thôi, cho dù bị áp chế tu vi, trước mặt ta, ngươi vẫn là con kiến như trước.
Khí tức trên người Dương Tử Lam tản ra, bất quá chỉ là khí tức của Thiên Vũ tầng một. Vừa nãy bên trong đại điện gã tu luyện một bộ chưởng pháp lợi hại, cao thâm khó dò, không thể lĩnh ngộ toàn bộ tinh túy, nhưng gã tìm hiểu ròng rã hai canh giờ, cũng coi như ngộ ra một tia chưởng pháp đạo vận.
- Ngày hôm nay, ta, con kiến này, sẽ dẫm nát trên đầu ngươi, để ngươi cảm thụ tư vị bị con kiến đạp lên.
Trên mặt Lâm Phong mỉm cười, bước chân một bước, bay thẳng đến chỗ Dương Tử Lam. Dương Tử Lam vũ động hai tay, như thể là đang tạo ra một kết ấn đặc thù, dường như có một luồng thánh vận lưu chuyển ở bên trong ấn pháp, tiếng vang ào ào k/hủng bố truyền ra, là tiếng đại dương cuồn cuộn.
- Thủy chí nhu, nhưng nếu thế đạt đến trình độ nhất định, sẽ phá hủy tất cả, hóa thành chí cương.
Dương Tử Lam lạnh lùng nói, ấn pháp càng lúc càng nhanh, tiếng vang ào ào ngập trời, như sơn hà gầm thét giận dữ, trời đất sụp đổ, không có bất cứ vật gì có thể chống lại.
- Giết!
Dương Tử Lam hét lên giận dữ, ào ào ào, sóng cuồng khủ/ng bố ngập trời, nhưng lại hóa thành lợi khí vô kiên bất tồi, cuồn cuộn đánh về phía Lâm Phong.
- Quả thực không ra ngô ra khoai gì cả!
Lâm Phong nhìn thấy Dương Tử Lam sử dụng thần thông đáng sợ, nhưng chỉ được thần bên ngoài, không có hàm súc trong đó.
- Ầm.
.. tạch! Một chưởng đơn giản mạnh mẽ vỗ ra đánh vào trong hư không, thiên địa cuồn cuộn run lên, tiếng va chạm không ngừng, sóng nước ngập trời lập tức cuốn ngược. Một chưởng ẩn kia của Lâm Phong ẩn chứa lực lượng đại thế đáng sợ, dường như đánh cắp toàn bộ sức mạnh của thiên địa tự nhiên xung quanh, trong nháy mắt bùng nổ ra uy lực đáng sợ. Chưởng này mượn uy thế thiên địa, không phải sức mạnh khác. Vẻ mặt Dương Tử Lam hoảng sợ, đại dương mênh mông phẫn nộ đáng sợ vậy mà đang nghịch thế, đánh về phía gã. Bước chân lùi về phía sau, nhưng gã phát hiện tốc độ gã đã sớm không phải tốc độ trước đây, sóng biển kh/ủng bố chớp mắt đuổi theo, đánh lên trên người gã, khiến gã mạnh mẽ kêu lên một tiếng trầm nặng.
- Ca!
Dương Tử Diệp hô một tiếng, đã thấy hào quang loé lên, thân thể Lâm Phong trong nháy mắt đã tiến đến.
- Ngày hôm nay ta sẽ để cho ngươi hiểu rõ, tư vị bị con kiến đạp lên.
- Ầm ầm!
Lâm Phong lại đánh ra một chưởng, giống như một đạo sấm sét giữa trời quang từ giữa hư không bổ xuống, đánh cho cả người Dương Tử Lam mạnh mẽ run rẩy, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
- Con kiến vẫn có thể nghịch thế mà lên, còn thiên tài, dùng để giẫm đó!
Bước chân Lâm Phong hướng về nơi Dương Tử Lam giẫm xuống, chuẩn bị đạp lên đỉnh đầu mà đi, khiến ánh mắt đám người chung quanh dại ra, Lâm Phong, hắn muốn dùng chân đạp lên Dương Tử Lam.
- Khương Ninh, động thủ!
Dương Tử Diệp quát một tiếng hướng về phía Khương Ninh, vẻ mặt Khương Ninh cứng ngắc nghiêm lại, lập tức lao về phía Lâm Phong, người chưa đến, khí tức kinh khủng cũng đã giáng lâm.
- Giết!
Lâm Phong gầm lên một tiếng, một thủ chỉ mang theo khí tức huyền diệu, rung động trong hư không, ám sát mà ra.
- Vù!
Một đạo chỉ mang vô kiên bất tồi tản ra, nhưng mà chớp mắt biến mất không thấy tăm hơi, điều này khiến vẻ mặt Khương Ninh kinh hoảng.
- Xuy, xuy.
.. Một đạo khí tức đáng sợ giáng lâm trước mi tâm Khương Ninh, khiến hắn ngơ ngác, chỉ mang vô kiên bất tồi giống như xuyên qua hư không mà tới.
- Xuy!
Không có bất ngờ nào, chỉ mang xuyên thấu mi tâm Khương Ninh, thân thể Khương Ninh đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Nơi này, là một mảnh hư không đại ảo cảnh, người không ch.ết, nhưng một chỉ này hạ xuống, mang theo ý nghĩa Khương Ninh bị trục xuất khỏi hàng ngũ môn đồ Hoàng Vũ.
- Loại phế vật này ngày xưa cũng dám trước mặt ta tự xưng thiên tài, châm chọc khiêu khích ta, nhưng không đỡ nổi một đòn, thật tức cười!
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, âm thanh bá đạo, vẻ mặt đám người Dương Tử Diệp cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong giờ phút này đang cực kỳ bá đạo, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Ầm ầm!
Một tiếng vang rung động truyền ra, chỉ thấy chân Lâm Phong đạp trên đầu Dương Tử Lam, khiến thân thể Dương Tử Lam mạnh mẽ run lên, phun ra máu tươi. Nhưng giờ khắc này bị thương chỉ là thứ yếu, lòng của gã, thống khổ hơn gấp bội. Bị một tên gã vẫn sỉ nhục là con kiến dùng chân đạp lên trên đỉnh đầu, loại khuất nhục này, ai có thể lý giải. Thời khắc này, Dương Tử Lam hận không thể chém Lâm Phong thành muôn mảnh.
- Ngươi cao cao tại thượng, bây giờ bị con kiến trong miệng ngươi đạp lên trên đỉnh đầu, không biết có cảm tưởng gì? Lâm Phong lạnh lẽo nở nụ cười, một tiếng vang ầm ầm, chân Lâm Phong lại lần nữa đạp trên đầu Dương Tử Lam, chấn động Dương Tử Lam đến mức máu chảy như điên, cả người đã bị Lâm Phong dẫm nằm trên mặt đất, nửa người dưới đều bị lún vào.
Mà hai chân của Lâm Phong, đạp lên đỉnh đầu của gã.
- Các ngươi, những người tự xưng thiên tài, thời điểm bị đạp lên, lại hèn mọn đến cỡ nào!
- Ầm ầm!
Một luồng khí tức cuồng bá tỏa ra, thân thể Dương Tử Lam trực tiếp bị ép vào trong tuyết, thân thể của Lâm Phong mới nhẹ nhàng bay lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như trước!