Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1042

- - Hiên Viên Phá Thiên vô cùng hiểu rõ Bát Hoang cảnh, y đương nhiên biết Ám Ảnh Liệp Thủ có ý nghĩa gì, nhưng nếu ai mới tới Bát Hoang cảnh như Lâm Phong, không thể biết được.

Hắn chỉ dựa vào tình huống trước mắt cùng suy đoán bản thân mà suy luận ra, đây là một đám người am hiểu ẩn nấp, ám sát, bọn họ tách ra hành động, song sau khi có đồng bạn gặp nạn, lập tức hội tụ đến, một đám sát thủ đáng sợ phi thường am hiểu thuật ẩn nấp, thần thông ảo cảnh, thuật ám sát. Nghe được tiếng sàn sạt cùng tiếng gió từ xa đến gần, vẻ mặt Lâm Phong lạnh lùng, lạnh lẽo nói:

- Muốn giết cứ động thủ, không cần trốn trốn tránh tránh!

Nhưng lời nói thăm dò này không có bất kỳ tác dụng gì, không ai để ý hắn, không gian ảm đạm vẫn lạnh như vậy, yên tĩnh lạnh giá. Đột nhiên, cuồng phong gào thét, lại một lần cuốn lên, như muốn bao trùm thân thể Lâm Phong, trong khoảnh khắc, hắn cảm giác được chính mình lại lâm vào trong một mảnh ảo cảnh, tương tự như ảo cảnh vừa nãy, có mấy bóng người đang không ngừng hướng về hắ, như ảo như thật.

- Lại muốn động thủ sao? Lâm Phong âm trầm, hoa tuyết lại lần nữa phiêu đãng, tùy ý rơi xuống, đồng thời, trên người Lâm Phong xuất hiện một luồng hỏa diễm đáng sợ, chiếu sáng hắc ám, trong đó tản ra khí nóng khủ.ng bố, muốn đốt cháy tất cả.

Trên người Lâm Phong, một đồ án mặt trời dần xuất hiện, dương hỏa chân nguyên, Liệt Nhật Phần Thiên. Hỏa diễm chí dương từ thân thể hắn xông ra ngoài, những ảo ảnh do huyễn cảnh tạo ra đánh tới bên ngọn lửa tiêu tan trong nháy mắt.

- Xuy!

Một tiếng chói tai sắc bén đáng sợ truyền ra, giống như đâm rách không gian, giết về phía Lâm Phong.

- Ầm!

Lực lượng phong ấn khủ.ng bố tỏa ra, không giữ lại một chút nào, cả vùng không gian hiện lên một cổ phong ấn lực đáng sợ.

- Phong cho ta!

Lâm Phong gầm lên, tay trái phóng thích phong ấn lực, nháy mắt niêm phong vùng không gian trước người, tất cả như yên tĩnh lại, bị lực lượng phong ấn khủ.ng bố phong ấn.

- ch.ết!

Một tiếng nói lạnh như băng phun ra, Lâm Phong giống như không nghe thấy, tay phải xuất ra một đoàn hỏa diễm hắc ám, tiếng vang trầm thấp truyền ra, bàn tay Lâm Phong ấn ra phía trước, hỏa diễm đáng sợ bên trong như muốn luyện hóa hết thảy thành hư vô.

- ch.ết đi!

Lâm Phong khẽ gầm lạnh băng, hỏa diễm luyện hóa tất cả tỏa từ tay phải, thiêu hủy toàn bộ mọi thứ trước mặt.

- A.

.. Một tiếng kêu thảm truyền ra, Lâm Phong nhìn thấy một đám lửa sinh, trong đoàn hỏa diễm này xuất hiện một bóng người đang điên cuồng run rẩy.

- Xuy, xuy!

Kiếm ý tầng bảy gần như tỏa ra đồng thời, kiếm khí cuồn cuộn điên cuồng hướng ra bốn phương tám hướng, mưa gió không lọt, như có vô tận ánh kiếm trong không gian đang được hỏa diễm rọi sáng.

- Không rảnh chơi với các ngươi!

Lâm Phong đánh ra một chưởng, phong ý chí bao phủ thân thể hắn, đạp Tiêu Dao bộ pháp, cả người hắn bay lên trời, hóa thành một luồng huyễn ảnh, đạp bước hư không, nháy mắt đã đi rất xa.

- Sa, sa, sa.

.. Từng tiếng vang nhỏ truyền ra, cả vùng không gian giống như đang di động, toàn bộ hướng về phương hướng Lâm Phong phiêu đãng mà đi. Trong mảnh không gian này tự nhiên có những người khác, mà giờ họ lại câm như hến, không nhúc nhích, không người nào dám phát ra âm thanh. Người kia bị Ám Ảnh Liệp Thủ cuốn lấy, hẳn ch.ết chắc, Thiên Vũ cảnh tầng bốn, muốn chạy trốn khỏi sự Ám Ảnh Liệp Thủ là chuyện không thể. Lâm Phong đạp bước trong hư không, bước chân nhanh như chớp giật, nhưng tiếng động xào xạc kia vẫn không bịcắt đứt, vẫn theo đuôi hắn, khí tức băng hàn vẫn bao phủ lấy thân thể hắn, trước sau không tránh được.

- Xuy!

Đột nhiên, một luồng kiếm quang rực rỡ tỏa ra, như cắt qua hư không.

- Vù!.

Lực lượng hư không khủ.ng bố tỏa ra, một tia kiếm quang xuyên thấu hư không, nháy mắt xuất hiện trước mặt Lâm Phong, nhanh đến nổi không kịp phản ứng lại.

- Hư Không Yêu Thuật!

Hàn ý k.hủng bố tỏa ra, một cỗ lực lượng hư không bao phủ thân thể Lâm Phong trong.

- Vù, vù.

.. Dao động kh.ủng bố bùng phát, luồng kiếm quang rực rỡ khiến Hư Không Yêu Thuật phải rung động. Con ngươi Lâm Phong băng hàn đến mức tận cùng, một khắc vừa này, hắn lại có cảm giác rợn tóc gáy, suýt chút nữa đã ch.ết rồi. Một kiếm kia, một kiếm chân chính có thể giết hắn, thật đáng sợ, Hư Không Kiếm Thuật!

- Ầm!

Bước chân Lâm Phong mạnh mẽ đạp xuống, tiếp tục rời đi, nhưng không thể trốn thoát, tiếng vang sàn sạt nà như hình với bóng, không thể cắt đuôi. Hào quang lóe lên, trong tay Lâm Phong xuất hiện một ấn phù, trực tiếp bóp nát. Vù!!!! Một tiếng vang đáng sợ truyền ra, thân thể Lâm Phong hóa thành một vệt sáng, thoáng qua không gian rồi biến mất không còn tăm hơi, tiếng sàn sạt vang vẫn như trước, nhưng mà cuối cũng không đuổi kịp Lâm Phong nữa. Lâm Phong tiến lên trong hư không, lực lượng phong k.hủng bố bao vây thân thể hắn, làm tốc độ hắn nhanh đến mức khó tin, ngự không mà đi.

- Oanh ầm!

Nhưng vào lúc này, một luồng sấm sét giữa trời quang, từ trên trời bổ xuống, một cỗ uy áp không gì sánh kịp, dường như muốn đè sập thân thể Lâm Phong.

- Hư Không Yêu Thuật!

Con ngươi Lâm Phong đột nhiên co rụt, lần thứ hai sử dụng Hư Không Yêu Thuật, trong thời gian ngắn ngủi bắt buộc phải sử dụng hai lần.

- Vù!

Lực lượng vô cùng đáng sợ chấn giết, đập vào hư không, một cỗ dao động vô cùng đáng sợ truyền ra, như muốn phá nát Hư Không Yêu Thuật, Lâm Phong trong hư không, vẫn cảm nhận được cỗ uy áp làm người ta hít thở không thông, thật đáng sợ. Thân thể lùi về sau ngàn mét, án Lâm Phong thấy một bóng người ngạo nghễ giữa hư không, một thanh niên khôi ngô, bắp thịt toàn thân tràn ngập cảm giác.kh.ủng bố, lực lượng mang tính bạo tạc, hai tay tráng kiện, mà trong tay gã, đang xoay vòng một cây gậy bằng gỗ to lớn, vừa nãy, cái gậy gỗ kia đập về phía Lâm Phong.

- Không tồi, lại hiểu được lực lượng hư không, bất quá ngươi mượn ấn phù chạy trốn, không khỏi quá mức nhu nhược.

Thanh âm thanh niên to lớn, giống như tiếng sấm, chấn động màng tai Lâm Phong khẽ run.

- Chạy trốn là nhu nhược? Đám Ám Ảnh Liệp Thủ kia ẩn núp trong tối, không ngừng tiến ám sát ta.

Nếu ngươi là ta, phải làm thế nào? Lâm Phong lạnh nhạt nói.

- Ám Ảnh Liệp Thủ? Thanh niên vẻ mặt cứng đờ, nói với Lâm Phong: - Ngươi bị đám người kia cuốn lấy, khó trách, không ngờ ngươi lại lấy ta so sánh với ngươi.

Như vậy đi, ngươi triệt tiêu lực lượng hư không, còn ta áp chế tu vi, nếu ngươi có thể chống lại được công kích của ta, ta để ngươi đi.

- Ngươi thả ta đi? Lâm Phong khó hiểu, tên điên này.

.. Cảm giác hơi kỳ kỳ nha, lấy tốc độ của hắn, cần đối phương thả hắn đi?

- Đừng tưởng rằng tốc độ ngươi nhanh, ta muốn truy sát ngươi dễ như ăn cháo, làm sao, không dám ngăn cản công kích của ta? Âm thanh thanh niên lộ ra vẻ cường thế, bất quá cũng không giống loại cảm giác miệt thị, vênh váo hung hăng như Hiên Viên Phá Thiên kia.

- Được, nếu ngươi muốn thử, chúng ta thử xem!

Lâm Phong lạnh lùng nói, Hư Không Yêu Thuật biến mất, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, tên này cuồng chiến đấu hay sao?

- Ta hiện tại chỉ dùng lực lượng Thiên Vũ cảnh tầng bốn, ngươi trước tiên thử xem quả đấm của ta rồi nói.

Thanh niên nói một tiếng, bước chân bước ra một bước, không một lời vô nghĩa, đánh một quyền tới Lâm Phong.

- Ầm ầm!

Hư không run lên, Lâm Phong chỉ cảm thấy uy thế nghẹt thở giáng xuống người, cánh tay tráng kiện của đối phương đánh tới tràn ngập lực lượng, không ngừng vang lên tiếng răng rắc nổ tung.

- Xác thực áp chế tu vi, lực lượng này không khỏi quá cường hãn đi!

Lâm Phong run lên, tập hợp toàn bộ lực lượng, thậm chí vận dụng cả uy áp đại thế đánh trả.

- Oanh ầm!

Tiếng nổ tung kh.ủng bố truyền ra, Lâm Phong chỉ cảm thấy cánh tay mình như muốn nổ tung, thân thể bị đánh lui ngàn mét mới dừng lại.

- Có thể đẩy lùi ta!

Người kia cũng lui lại mấy bước, có chút buồn bực nói thầm một tiếng, gãi gãi đầu, tựa hồ rất phiền muộn. Tình cảnh này khiến Lâm Phong càng thêm câm nín, đánh hắn lui ngàn mét, mà bản thân đối phương chỉ lui lại mấy bước, gã còn phiền muộn?
Bình Luận (0)
Comment