Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1043

- - Sau khi nói thầm một tiếng, thanh niên nhếch miệng nở nụ cười, nói: - Sảng khoái, chúng ta lại đến!

Dứt lời, bước chân gã lại lần nữa bước ra, một bước đến trước mặt Lâm Phong

- Hống!

Nắm đấm đáng sợ đánh giết ra, giống như yêu thú gào thét, không gian run rẩy, phát ra tiếng vang ầm ầm ầm k.hủng bố, trên cánh tay gã lộ ra lưu quang, quần áo bị xé rách, thân hình vững chắc, cực kỳ đáng sợ.

- Vù!

Tâm niệm Lâm Phong khẽ động, toàn bộ lực lượng hội tụ tại trong nắm đấm, từng luồng ma lực không ngừng lan tràn, còn có kiếm quang, hỏa diễm, bước chân đạp xuống, nhất thời có cảm giác trời long đất lở, nắm đấm Lâm Phong đánh ra, đại thế không gian như theo cú đấm của hắn mà động, những lực lượng kinh khủng kia đồng thời dung nhập vào cỗ đại thế này.

- Ầm ầm!

Hư không vang lên tiếng nổ tung đáng sợ, thiên địa truyền ra tiếng gào thét, rống giận cuồng bạo.

- Ầm, ầm, ầm.

.. Từng quyền ảnh đáng sợ như thủy triều dồn dập đánh lên người Lâm Phong, toàn bộ lực lượng dung nhập vào đại thế đều bị đánh tan, cỗ lực lượng này quả thực cuồng bá khiến người ta sợ hãi.

- Được, lùi cho ta!

Lâm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, bước chân chẳng những không lùi, còn bước tới trước một bước, cơn lốc cuồng bá k.hủng bố còn mạnh hơn, nghịch thế mà lên, cuốn về phía đối phương.

- Bạo, hống!

Thanh niên nổi giận gầm lên một tiếng, tầng tầng lực lượng kinh khủng đánh giết về phía Lâm Phong, giống như Cửu Trọng Lãng ngày xưa Lâm Phong tu luyện khi mới vừa bước chân vào võ đạo, nhưng mạnh hơn không biết mấy ngàn mấy vạn lần so với Cửu Trọng Lãng, như muốn mang người hủy diệt.

- Ầm ầm ầm!

Hư không đều muốn hóa thành bột phấn, lực lượng cuồng bạo như dao nhỏ cắt trên mặt kim loại.

- Ha ha ha, ngươi vẫn không lùi, được, vậy lại thử, bạo cho ta!

- Ầm, ầm, ầm!

Lực lượng trùng trùng điệp điệp vô cùng hung mãnh lần nữa đập ra, khiến Lâm Phong có cảm giác nghẹn thở, uy áp dư có thể so với bát trọng thiên, trong cơ thể, lực lượng huyết mạch cuồn cuộn mà động, ngưng tụ trên nắm đấm, Lâm Phong trầm mặt, lần nữa bước ra phía trước một bước. Ầm vang một tiếng, một chùm tia sáng từ phía trên xuyên qua, hết thảy đều bị xuyên thủng, cây to xung quanh đều bùng nổ, hóa thành bụi bặm, mà nắm tay hai người vẫn sít sao cùng một chỗ.

- Sảng khoái!

Thanh niên cười lớn, tiếng cười như khiến không gian ong ong rung động, lực lượng kinh khủng như thủy triều trong nắm đấm gã rốt cục thối lui. Lâm Phong cảm nhận được đối phương thu lực, hắn thu tay lại, hai người tự mình lui lại mấy bước, ngạc nhiên nhìn đối phương.

- Lực lượng gã hình như còn kinh khủng hơn Hiên Viên Phá Thiên, hơn nữa, chưa chắc gã đã dùng hết lực, nếu không áp chế tu vi, mà lấy tu vi bản thân Thiên Vũ cảnh tầng bảy đi chiến, lực lượng có thể áp chế Hiên Viên Phá Thiên rồi!

Lâm Phong kinh ngạc, lại một tên yêu nghiệt xuất hiện. Bát Hoang cảnh, cường giả như mây, thiên tài vô số, Hiên Viên Phá Thiên là thiên tài Bắc hoang, nhưng những địa vực khác của Bát Hoang Cảnh, có lẽ cũng sẽ có một vài tên yêu nghiệt giống vậy, chẳng hạn như người trước mắt.

- Đã lâu không sảng khoái như vậy, dám theo ta liều mạng, ta tin ngươi không phải hạng người dễ dàng trốn tránh, ngươi tên gì? Thanh niên nhếch miệng cười, gã khiếp sợ không thấp hơn Lâm Phong, một người nhìn như bình thường, lại có thể với cùng gã đánh đến mức này, quá hiếm có.

- Lâm Phong, ngươi thì sao? Lâm Phong nhìn đối phương không có ác ý, là một người sảng khoái, trên mặt không khỏi cũng lộ ra một nụ cười, lấy thực lực kh.ủng bố của đối phương, nếu muốn giết hắn cũng không cần lá mặt lá trái.

- Ta tên Viên Phi.

Thanh niên cười nói:

- Thật vất vả gặp phải người hợp khẩu vị, không bằng kết bạn mà đi, thế nào!

Kết bạn mà đi? Lâm Phong sững sờ, nếu mình và đối phương kết bạn, xác thực sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng hắn còn có nhiệm vụ tại người, phải mau chóng đi ra khỏi nơi đây.

- Ngươi yên tâm, ngươi đến đây hẳn thí luyện môn đồ Vũ Hoàng, ta sẽ không can thiệp hành động của ngươi.

Bất quá nếu l đụng tới Ám Ảnh Liệp Thủ, đám khốn nạn kia, ta nhất định giúp ngươi giáo huấn bọn họ. Ta không ưa nhất là mấy tên dấu đầu hở đuôi, lén lén lút lút, còn lão sư của họ cũng như thế, Sát Thủ Chi Hoàng chó má gì chứ, còn không phải không ra hình người. Viên Phi tùy tiện nói, nhưng lại khiến ánh mắt Lâm Phong mở lớn, câm nín không nên lời, Sát Thủ Chi Hoàng chó má, không phải hình người? Thầm lau mồ hôi trong lòng, Lâm Phong xem như được chứng kiến, cái gì gọi là lớn mật, ngay cả Hoàng cũng dám mắng, dù Hiên Viên Phá Thiên cũng không dám làm việc này đâu!

- Đi, Lâm Phong, chúng ta đi ngược về, xem đám nhãi con kia có tiến đến hay không? Viên Phi cao giọng nói, âm thanh vẫn to lớn như trước, đi về phía Lâm Phong, gã thật muốn tìm những tên Ám Ảnh Liệp Thủ đó.

Lâm Phong lộ ra nụ cười quái dị, xem ra gặp phải tên yêu nghiệt rồi, hắn nhấc chân theo Viên Phi. Quá một chút thời gian, tiếng vang xào xạc truyền ra, dường như có tiếng gió nhỏ bé vang lên, một luồng hàn ý rét lạnh lại lần nữa giáng xuống, khiến vẻ mặt Lâm Phong căng thẳng. Đến rồi, lại cái cảm giác này, bọn sát thủ ẩn nấp trong bóng tối khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

- Các ngươi quả thật đến, tự mình lăn ra đây đi.

Tiếng nói to lớn của Viên Phi vang vọng trong không gian, khiến hư không trầm mặc một hồi.

- Viên Phi!

Một âm thanh âm lãnh truyền ra, lộ ra hàn ý lạnh thấu xương.

- Xem ra Viên Phi giống như Hiên Viên Phá Thiên, cực kỳ nổi tiếng!

Lâm Phong trong lòng thầm nghĩ, nghe ngữ khí thanh âm kia dường như có cảm giác nghiến răng nghiến lợi nhưng lại ẩn chứa vẻ kiêng kỵ.

- Ngươi gọi Viên gia gia làm gì, nếu không lăn ra đây, ta tự mình động thủ.

Viên Phi mắng.

- Viên Phi, chuyện này không lien quan đến ngươi, ngươi không nên quá phận.

Ngươi cho rằng chúng ta không dám giết ngươi sao?! Thanh âm đối phương vô cùng băng hàn, Viên Phi phun ra một hơi, lập tức quay đầu lại nói với Lâm Phong:

- Lâm Phong, ngươi lùi về phía sau xa một chút, đóng chặt thính giác!

- Hả? Vẻ mặt Lâm Phong khó hiểu, ngay sau đó khẽ gật đầu, thân thể lui về phía sau, trong nháy mắt lui về sau mấy ngàn mét.

Chỉ thấy ánh mắt Viên Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, con mắt to lớn đen nhánh kia mà lộ ra vẻ cuồng dã, hé miệng, cái miệng gã lúc này dường như lớn hơn người thường.

- Hống.

..

- Hống, hống, hống.

.. Một tiếng gào thét cuồn cuộn từ trong miệng Viên Phi phun ra, trời long đất lở, tiếng hét giận dữ kh.ủng bố chấn động, không gian xuất hiện cơn lốc cuồng bá tản ra bốn phía.

- Ầm, ầm ầm, ầm ầm ầm!

Tất cả đều bị nổ tung, hóa thành bột phấn bụi bặm, toàn bộ biến thành tro bụi. Lực lượng vô cùng khổng lồ cuồn cuộn đánh đến, thân thể Lâm Phong mạnh mẽ run lên, phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài.

- Con mẹ nó!

Lâm Phong chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều muốn bị đánh nứt, thân thể đánh trúng một đại thụ khiến nó bị nứt toác, đầu cũng ong ong, uy áp tiếng gầm này có thể kh.ủng bố đến mức độ như vậy. Trong mê huyễn, Lâm Phong chỉ thấy thân thể Viên Phi xông ra ngoài, giống như một luồng huyễn ảnh. Ầm, ầm, ầm... Ba tiếng nổ tung khủ.ng bố truyền ra, tiếng thân thể nổ tung. Viên Phi lấy tiếng gầm kh.ủng bố chấn động bóng người đang trốn hiện ra, sau đó hắn lao ra đánh ch.ết bọn họ, thực lực làm người xem kinh hãi. Bị đánh rách tả tơi trên mặt đất, trong đầu Lâm Phong lung lay, nhổ một bãi nước miếng lẫn máu, ổn định hơi thở đang quay cuồng trong cơ thể. Người này, cái đồ biến thái a, Lâm Phong đã có chút tin lời Viên Phi nói, cho dù hắn có sử dụng tốc độ đáng sợ kia, nhưng đối phương muốn giết hắn thì hắn cũng không có khả năng trốn thoát.

- Vù!

Một bóng người lóe lên, chỉ thấy thân thể Viên Phi xuất hiện trước mặt Lâm Phong, nhìn Lâm Phong bị mình chấn động bị thương, hắn run run xoa xoa đầu, có chút ngượng ngùng nói:

- Không phải bảo ngươi lùi về sau, đóng chặt thính giác rồi sao? Lâm Phong trợn trắng mắt, liếc hắn một cái: - Ta làm sao biết ngươi biến thái như thế.

- Ách.

.. Viên Phi có chút ngượng ngùng nở nụ cười, hỏi:

- Dùng sức có chút mãnh, bất quá nghe thấy ngươi bị chấn thương, ta đã thu liễm lại một chút.

- Khụ khụ… Lâm Phong bị lời Viên Phi làm suýt chút nữa lại phun ra ngụm máu, gã còn thu lại chút.

.. Vậy nếu hắn toàn lực ra tay, có phải trực tiếp đánh ch.ết hắn hay không?

- Không có gì đáng ngại chứ? Viên Phi run run rẩy rẩy hỏi.

- Không có chuyện gì, lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa bị đánh nứt thôi!

Lâm Phong nói thầm một tiếng, Viên Phi ngẩn người, lập tức xin lỗi, nhếch miệng nở nụ cười thật thà!
Bình Luận (0)
Comment