Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1045

- Viên Phi khiến ánh mắt Lâm Phong cứng ngắc, chấn động không thể nói gì.

Chẳng trách, chẳng trách Viên Phi biến thái như vậy, hơn nữa, sức mạnh dường như man lực trời sinh, dũng mãnh khôn cùng. Mặc dù không có lực lượng huyết mạch tản ra, vẫn khiến người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía, đáng sợ đến cực điểm. Mà một gậy kia đánh xuống, như muốn phá diệt hết thảy, Hiên Viên Phá Thiên không ngừng sử dụng lực lượng thần thông mạnh mẽ cuối cùng mới chống lại được một gậy đó, đủ thấy nó kh/ủng bố cỡ nào. Lâm Phong đã tự mình lĩnh hội thực lực Hiên Viên Phá Thiên, cùng cảnh giới, tuy hắn có thể ép Hiên Viên Phá Thiên, nhưng vẫn phải tiêu hao lực lượng không nhỏ, nào có thể cuồng vọng như Viên Phi, căn bản không thèm để ý đến tên kia.

- Lão gia tử ngươi, chỉ phụ thân ngươi hả? Lâm Phong hỏi nhỏ một tiếng - Ta là tôn tử của lão gia tử!

Viên Phi nhếch miệng cười nói, Lâm Phong rõ ràng, không ngờ là cháu trai của Hoàng giả, đây mới thực sự là hậu nhân Hoàng giả nha, gia gia Viên Phi là Hoàng. Cũng khó trách Viên Phi lớn lối như vậy, dám mắng Sát Thủ Chi Hoàng, dám một gậy muốn đánh ch.ết Hiên Viên Phá Thiên, gã là cháu trai của Hoàng, ai không kiêng kỵ gã mấy phần. Hơn nữa, người nào dám to gan mắng Sát Thủ Chi Hoàng, gia gia gã khẳng định cũng không phải Hoàng bình thường, phải là một Hoàng có thể đối đầu cùng Sát Thủ Chi Hoàng!

- Đều là hư ảo thôi, lão gia tử cho ta một bộ thể xác tốt cùng các loại lực lượng thần thông, nhưng con đường đại đạo vẫn phải dựa vào chính mình.

Đừng tưởng Viên gia gia ta không biết, nếu như lão gia tử ngày nào đó mất đi, không biết có bao nhiêu người sẽ động thủ làm thịt ta nữa. Viên Phi nói thầm một tiếng, cũng không bởi vì thân thế cường hãn mà tự tin phi phàm, mắt cao hơn đầu, mà có vẻ rất ôn hòa, lẫm lẫm liệt liệt, tuy miệng đầy thô tục nhưng cũng đều lộ ra thẳng thắn, người như thế Lâm Phong thích, so với cái loại tên điên như Hiên Viên Phá Thiên kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

- Con đường đại đạo, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình, chỉ có tự thân mạnh mẽ, mới có tư cách ngạo mạn thiên địa.

Lâm Phong tự lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén, Hiên Viên Phá Thiên trước mặt hắn cao cao tại thượng, giống như nắm trong tay quyền sinh sát hắn, đối với hắn muốn giết cứ giết muốn đánh liền đánh, nhưng sau khi nghe đến tên Viên Phi lại tránh không kịp, trong nháy mắt đã chạy trốn, đây là chênh lệch mà thực lực khác nhau tạo thành.

- Khà khà, không nghĩ tới ngươi lĩnh ngộ thấu triệt như thế.

Lâm Phong, ngươi cũng không cần quá khiêm tốn, lấy thực lực kh/ủng bố của ngươi, nếu sử dụng thêm lực lượng huyết mạch nữa, sẽ càng mạnh mẽ hơn, người cùng cảnh giới rất ít người có thể chiến thắng được ngươi. Viên Phi cười ngây ngô, Lâm Phong kinh ngạc, nhìn chằm chằm hắn, Viên Phi lại biết hắn nắm giữ lực lượng huyết mạch không hề tầm thường, nếu không, tại sao lại nói, nếu sử dụng thêm lực lượng huyết mạch, sẽ càng mạnh mẽ hơn.

- Không cần kinh ngạc, ta có thể cảm nhận được ngươi có được lực lượng huyết mạch của rồng, tuy không biết tại sao ngươi lại nắm giữ được huyết mạch này.

Viên Phi tiếp tục mở miệng, lại càng khiến Lâm Phong kinh ngạc, Viên Phi này có thể cảm thụ hắn có lực lượng huyết mạch của rồng, đây là thần thông gì?

- Đi, chúng ta đi tìm tìm nơi nào có hoang động, nhìn xem có thể tìm được chút gì không!

Viên Phi không nhắc lại chuyện huyết mạch nữa, nói với Lâm Phong một tiếng, tức bước chân hai người đồng thời bước ra, rời khỏi bên này. Theo Viên Phi cùng đi, Lâm Phong xem như rõ ràng, tên Viên Phi này tới nơi thí luyện này, không phải vì rèn luyện chính mình, mà chỉ đến tìm hoang động. Tại nơi thí luyện này không có bất kỳ cái kiêng kỵ gì, trắng trợn cất bước đi, không ngừng tìm tòi.

- Bên này hoang khí nồng đậm hơn một chút, khả năng có hoang động.

Bước chân Viên Phi đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên không ngừng tìm kiếm trên đỉnh đầu. Bước chân Lâm Phong chậm rãi bước ra, chỉ chốc lát sau, đã cách Viên Phi vài dặm, hướng về phía Viên Phi hô:

- Ngươi sang đây nhìn!

Viên Phi đi tới bên người Lâm Phong, vẻ mặt gã không khỏi cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một luồng hoang khí mạnh mẽ vô cùng nồng đậm từ trong thẩm thấu ra. Viên Phi ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, nhếch miệng cười nói:

- Hóa ra ngươi tìm kiếm hoang động lợi hại như vậy, xem ra hai chúng ta đã định trước sẽ gặp nhau.

Dứt lời, Viên Phi giơ tay đánh ra một quyền về phía trên đỉnh đầu, tiếng nổ tung kh/ủng bố truyền ra, một luồng hoang khí cuồn cuộn tuôn trào, cực kỳ mãnh liệt.

- Còn chưa đủ mạnh, chỉ một hoang động nhỏ, không có đồ gì đâu!

Viên Phi có chút thất vọng, bất quá cũng không than vãn, mảnh thí luyện này không biết có bao nhiêu hoang động, hơn nữa chúng lại biến hóa, thường cách một quãng thời gian, hoang động sẽ theo hoang hải biến hóa mà biến ảo theo. Lực lượng hoang khí tập kích đến người Viên Phi cùng Lâm Phong, hai người đều không có nửa điểm phản ứng, Lâm Phong hắn có thể cắn nuốt hoang khí để sử dụng, thậm chí ngay cả hoang hải cũng dám tiến vào, tự nhiên không sợ hãi. Nhưng Viên Phi, cũng không quan tâm chút nào, người khác tránh như rắn rết, gã lại là trực tiếp lờ đi, đây là chênh lệch. Hoang động, đối với rất nhiều người mà nói, là ôn dịch, một khi gặp phải phải điên cuồng chạy trốn, nhưng đối với Viên Phi, nó trở thành địa phương tầm bảo, cố ý phá tan hoang động, mặc cho hoang khí lan tràn ra.

- Lâm Phong, chúng ta đi nơi khác thôi!

Viên Phi thấy bên này không có hy vọng gì, cùng Lâm Phong loé lên rời đi, mà bên này hoang khí lan tràn, đám người chung quanh đều trốn xa, trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám đến gần. Lâm Phong vì cắn nuốt hoang khí, nên đặc biệt mẫn cảm đối với khí tức của hoang khí, khứu giác hắn nhạy cảm, rất nhanh, hắn cùng Viên Phi đã tìm được vài cái hoang động, Viên Phi mỗi một lần đều không nói hai lời, một quyền đánh nổ, làm cho hoang khí lan tràn, tuy nhiên vẫn không thu hoạch được gì, cái gì cũng không tìm được.

- Hoang khí nơi này hình như hơi yếu, hẳn cũng là một cái hoang động nhỏ, chỉ sợ lại công dã tràng.

Lúc này, Viên Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời, một quyền tùy ý đánh ra ngoài, tiếng nổ tung ầm ầm truyền ra, nhưng mà lại không có hoang khí lan tràn.

- Hả? Viên Phi sửng sốt, ngẩng đầu cẩn thận quan sát, phía trên này hình như không giống với những nơi khác nha.

- Phá cho ta!

Viên Phi lại đánh ra một quyền cuồn cuộn, tiếng nổ lớn ầm ầm cuồn cuộn, hoang khí nhàn nhạt lan tràn ra nhưng không quá mãnh liệt.

- Phá, phá.

.. Viên Phi gầm lên một tiếng, quyền lực cuồn cuộn, tiếng nổ tung ầm ầm truyền ra, lực lượng hoang khí cực kỳ kh/ủng bố ào ào xuất hiện. Thổ nhưỡng màu đen không ngừng rơi xuống, mặt trên không gian cũng đang không ngừng lay động, tình cảnh này khiến vẻ mặt Viên Phi cứng đờ, hình như phá ra một khu vực rất cường hãn rồi.

- Hoang thổ!

Viên Phi kinh ngạc, lập nhếch miệng cười lớn, nói:

- Lâm Phong, nơi này không phải hoang khí không đủ mạnh, chỉ ẩn giấu sâu thôi, hoang thổ đang không ngừng rơi xuống, chúng ta tìm thấy một cái đại hoang động rồi, nhìn xem có vật gì tốt xuất hiện không? Lâm Phong cũng hơi căng thẳng, hoang khí càng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa trên bầu trời không ngừng có thổ nhưỡng màu đen rơi xuống, thậm chí có một đống lớn đất đá rớt xuống.

Dưới đáy hoang hải quả nhiên có bảo tàng, dù chôn cất vô số năm tháng cũng đọng lại hoang thổ cứng rắn. Hình như cảm nhận được khí tức hoang khí khủ/ng bố, rất nhiều người đều dồn dập phá không rời khỏi nơi đây. Nhưng dĩ nhiên cũng có người đi phía bên này, trong đó cũng có Hiên Viên Phá Thiên. Trong khoảnh khắc Hiên Viên Phá Thiên nhìn thấy trong đám người có Viên Phi, trên mặt không khỏi hiện lên một tia sáng lạnh, lặng yên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Nhưng vẫn có một ít người đi tới bên này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoang thổ không ngừng rơi xuống, như đang chờ mong cái gì. Không ngoài dự tính, thực lực những người này đều rất mạnh, vì thế bọn họ mới có thể chống lại hoang lực mạnh mẽ này.

- Lâm Phong!

Một tiếng vang lanh lảnh truyền tới, chỉ thấy Thu Nguyệt Tâm xuất hiện trong đám người, đi về phía hắn.

- Nàng đến rồi, mau tới đây.

Lâm Phong kéo Thu Nguyệt Tâm đến bên người. Phía xa, một luồng kiếm quang đáng sợ cắt ngang bầu trời, thắp sáng cả không gian, ngự không mà đến. Người này là một thanh niên sắc bén, trên người vác ba thanh cổ kiếm, khắp toàn thân, tản ra khí tức mạnh mẽ, y vừa xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người!

- Gia hoả này cũng tới rồi!

Viên Phi nói khẽ, không ngờ ngay cả tên kia cũng bị hấp dẫn tới đây.
Bình Luận (0)
Comment