- - - Khí tức kiếm đạo thật mạnh.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn người vừa đến, người này vác ba thanh cổ kiếm, mặc dù không có khí tức gì tỏa ra, nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được kiếm ý trên người y, dường như người này vì kiếm mà sinh.
- Lâm Phong, người này là hậu nhân Vô Thiên Kiếm Hoàng, Kiếm Vô Bi, so với Hiên Viên gì đó thì lợi hại hơn nhiều, người mà ta nói chính là hắn.
Viên Phi giới thiệu cho Lâm Phong, gã vừa mở miệng, tất cả mọi người giật mình, có mấy người biết thanh niên này là hậu nhân Vô Thiên Kiếm Hoàng ngược lại không kinh ngạc, nhưng một ít người không biết, giờ lộ ra vẻ kinh hãi. Vô Thiên Kiếm Hoàng, Kiếm Đạo Chi Hoàng, danh tự này ngàn năm trước danh chấn Bát Hoang, sau đó Vô Thiên Kiếm Hoàng biến mất khỏi Bát Hoang cảnh. Có người nói y đã đi về cõi tiên, nhưng đại đa số mọi người càng tin tưởng y đi chỗ khác, theo đuổi cảnh giới cao hơn, ngàn năm mà thôi, đối với Hoàng mà nói, chỉ như mấy chục năm.
- Vô Thiên Kiếm Hoàng!
Vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ, trong Ngọc Hoàng cung, có bốn pho tượng, những người mà Ngọc Hoàng kính nể, trong đó có một pho tượng là Vô Thiên Kiếm Hoàng. Người này, lại là hậu duệ của người, chẳng trách bất động cũng như kiếm, người ở kiếm ở. Đôi mắt Thu Nguyệt Tâm lấp loé, hiển nhiên cũng phi thường kinh ngạc, không ngờ lại là Kiếm Vô Bi, y cũng ở nơi này. Còn có, người khôi ngô bên cạnh Lâm Phong này, lấy âm thanh lớn nói ra tên Kiếm Vô Bi, không một chút nào kiêng kỵ, hiển nhiên cũng không phải người bình thường. Ở sát lục chi địa này, Lâm Phong làm thế nào lại có thể nhận thức một vị cường giả Thiên Vũ tầng bảy lợi hại như thế. Chỉ thấy bước chân Kiếm Vô Bi đi lên phía trước, đi tới phía dưới hoang động kia, ánh sáng lóe lên, một trong ba thanh kiếm phía sau ra khỏi vỏ, như muốn cắt rời hư không. Mọi người chỉ nhìn thấy phương hướng trên đỉnh đầu xuất hiện một luồng kiếm quang đáng sợ, bổ thiên địa thành một vết nứt hắc ám sâu thẳm, bổ hoang động ra, hoang khí nhất thời tràn ra càng thêm mãnh liệt, có người bắt đầu lùi về sau, vì không chịu đựng được.
- Ầm ầm ầm!
Hoang thổ rơi rụng ngày càng nhiều, trên người Kiếm Vô Bi tỏa ra một luồng kiếm ý đáng sợ, những hoang thổ cứng rắn nháy mắt bị cắt rời, hóa thành bột phấn. Kiếm Vô Bi đang nhìn xem trong hoang thổ kia có cất giấu vật gì tốt hay không?
- Răng rắc!
Một tiếng vang lanh lảnh truyền ra, chỉ thấy một khối hoang thổ vỡ vụn, một viên tinh thể màu đen rơi ra ngoài, nhưng lại không vỡ vụn. Ánh mắt mọi người sáng lên, thật có thứ tốt, hoang hải ăn mòn rất đáng sợ, phàm là vật chỉ cần vào trong đó, trải qua năm tháng, tất nhiên sẽ bị ăn mòn đến cặn bã cũng không còn sót lại. Bởi vậy, Kiếm Vô Bi phá hoang thổ, chỉ cần có đồ vật xuất hiện, liền mang ý nghĩa thứ tốt, ngay cả hoang thổ cũng không thể ăn mòn.
- Vù!
Thân hình Kiếm Vô Bi lóe lên, chộp tới đồ vật màu đen, nhưng vào lúc này, một ảo ảnh cây gậy đáng sợ từ trên trời giáng xuống, sức mạnh kinh khủng chấn động đến mức thiên địa rung động, mặt đất điên cuồng nổ tung, có thể thấy được uy thế kh.ủng bố cỡ nào.
- Đồ vật của Viên gia gia mà ngươi cũng dám muốn!
Hoang động này do gã và Lâm Phong phát hiện ra, những người này sau đó bị hấp dẫn tới mà còn muốn đục nước béo cò. Vừa nãy Viên Phi cũng tùy ý bọn họ, nhưng đã có bảo vật xuất hiện, gã đương nhiên sẽ không khách khí, mặc dù đối phương là Kiếm Vô Bi, gã vẫn đánh tới một gậy. Đồ vật màu đen bị uy thế kinh khủng đánh bay lên, Viên Phi bước ra một bước, bay thẳng về phía hắc tinh đó.
- Hừ!
Kiếm Vô Bi lạnh lẽo hừ một tiếng, một kiếm rực rỡ như muốn cắt rời trời cao, cắn giết ảo ảnh cây gậy gỗ, không gian như bị cắn nát, xung quanh có người bị dư âm nổ đến thổ huyết.
- Giết!
Gầm lên một tiếng, Kiếm Vô Bi chém ra một kiếm, chặn trên hư không, phong kín đường đi của Viên Phi. Mà thân thể đám người chung quanh cũng loé lên, dồn dập nhào tới phía hắc tinh kia, muốn thừa dịp thời gian Viên Phi và Kiếm Vô Bi đại chiến, làm ngư ông đắc lợi.
- Ai dám!
Viên Phi lớn tiếng quát, lực lượng kh.ủng bố khiến không gian nổ tung, uy thế lạ thường tỏa ra, thân thể mấy người khoảng cách gần gã nhất như trúng đòn nghiêm trọng, phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng ngơ ngác, thực lực này không khỏi đáng sợ đi. Những người khác mặc dù không có bị thương, cũng bị tiếng hét cuồn cuộn này chấn đến mức khí huyết sôi trào, thân hình ngừng lại trên hư không, không dám tiến lên.
- Đều cút ngay cho lão tử!
Viên Phi nộ hống, đánh ra một côn, trong khoảnh khắc, hư không xuất hiện từng ngọn núi đáng sợ, từ trên trời đè xuống, đánh về đám người.
- Rầm rầm rầm!
Rất nhiều người bị những ngọn núi trấn áp đánh giết, những người còn sống thì ngơ ngác, thực lực này quá mức k.hủng bố rồi.
- Đại Diễn Côn Pháp, hắn là Viên Phi!
Khuôn mặt Thu Nguyệt Tâm cứng đờ. Ở Bát Hoang cảnh, một cây gậy gỗ màu đen bình thường được sử dụng thành kinh khủng như thế, chỉ có Đại Diễn Côn Pháp. Đại Diễn Côn Pháp này có thể diễn sinh nhiều loại lực lượng thần thông, như núi non đổ ầm, sóng biển tập kích, hoặc thiên địa áp bức, đại diễn đại diễn, không gì không thể khai triển, đại sinh sát phạt thuật, uy lực vô cùng. Lâm Phong kinh ngạc, xem ra Viên Phi tiếng tăm rất lớn, Thu Nguyệt Tâm chỉ nhìn thấy côn pháp của gã đã nhận ra, hơn nữa, côn pháp này cũng quả thực k.hủng bố. Giờ khắc này, Viên Phi đại chiến cùng Kiếm Vô Bi, Đại Diễn Côn Pháp khai triển ra vô cùng diệu dụng, đã không còn là côn pháp thuần túy, mà nắm giữ lực lượng kỳ diệu, khai triển ra các loại thần thông, cho dù Kiếm Vô Bi kiếm đạo nghịch thiên, thì vẫn bị côn pháp áp chế gắt gao, mưa gió không lọt. Những người khác lại càng không dám đánh chủ ý lên hắc tinh kia, bọn họ lo lắng mình khi tiến lên sẽ bị Viên Phi đập ch.ết!
- Lâm Phong, lấy đồ vật kia!
Thanh âm Viên Phi truyền ra, khiến thân thể hắn cứng đờ, lập tức gật đầu, nhanh chóng tiến lên, bắt lấy hắc tinh.
- Ngươi dám!
Kiếm ý tiêu sát, nhưng bị Viên Phi ngăn cản, kiếm khí tràn lan hướng về phía Lâm Phong đã bị Viên Phi tiêu diệt, những người khác cũng không tranh chấp cùng hắn, Lâm Phong dễ dàng cướp hắc tinh tới tay. Trong nháy mắt khi bắt được, hắn chỉ cảm thấy trong tay nặng trình trịch, cực kỳ cồng kềnh, đồ vật này nhìn không lớn, nhưng lại nặng ngàn vạn cân, cực kỳ kh.ủng bố. Hào quang lóe lên, Lâm Phong cất nó đi.
- Là Hắc Hạt Vẫn Thạch, vô cùng chắc chắn, có thể chế tạo ra Thánh khí vô cùng cứng rắn, loại Hắc Hạt Vẫn Thạch này chỉ thuộc về cường giả, trong đó có thể phong ấn đại thần thông thuật Thảo Phạt Sinh Sát.
Kiếm Vô Bi nhìn Lâm Phong cướp đi Hắc Hạt Vẫn Thạch, nhất thời băng hàn nói:
- Ta sẽ ngăn cản Viên Phi, các ngươi giết ch.ết hắn có thể cướp Hắc Hạt Vẫn Thạch đi.
Dứt lời, trên người Kiếm Vô Bi phóng thích kiếm vũ xung thiên, ba thanh kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, thiên địa đều là kiếm ảnh, đóng kín cả vùng không gian này.
- Kiếm Khiếu Vô Bi!
Vẻ mặt mọi người do dự, Kiếm Vô Bi nổi giận rồi, phát động công kích mạnh mẽ vây Viên Phi bên trong, thân thể hai người bị kiếm bao vây, không thể đi ra bên ngoài. Vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ, chỉ thấy từng ánh mắt băng hàn nhìn về hắn, khiến hắn cảm thấy cả người phát lạnh, cực kỳ lạnh.
- Xuy, xuy!
Một tiếng vang sắc bén truyền ra, Lâm Phong cảm thấy một luồng hàn ý thấu xương đánh tới, hào quang đến gần người.
- Vù!
Lâm Phong lấy ấn phù ra, kéo Thu Nguyệt Tâm phóng lên trời, trong nháy mắt hắn rời khỏi, một luồng kiếm quang tỏa ra, vị trí vừa nãy hắn đứng xuất hiện một hắc ảnh. Ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn bóng đen kia một chút, lại là Ám Ảnh Liệp Thủ, bọn khốn kiếp này bám dai như đỉa, vừa rồi còn phát động một kích tất sát với hắn.
- Đi!
Lâm Phong kéo Thu Nguyệt Tâm bỏ chạy, đám người nhất thời dồn dập truy sát theo, nhưng mà bọn họ làm sao có thể đuổi theo kịp, nháy mắt đã bị Lâm Phong bỏ rơi rồi. Còn Viên Phi, Lâm Phong không lo lắng chút nào, tôn tử của Hoàng, thực lực gã càng kh.ủng bố, ai dám động gã chứ.
- Lâm Phong, mới vào thí luyện không lâu, không ngờ ngươi lại nhận thức Viên Phi!
Đôi Thu Nguyệt Tâm loé lên, ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo vẻ kinh ngạc.
- Tên kia tính cách ngay thẳng, dễ thân cận, cùng ta đánh hai quyền coi như nhận thức.
Lâm Phong cười đáp lại:
- Đúng rồi Nguyệt Tâm, tên kia nói hắn là cháu trai Hoàng Vũ, là vị Hoàng Vũ nào? - Không phải Hoàng Vũ!
Đôi mắt đẹp Thu Nguyệt Tâm nhìn Lâm Phong, lắc lắc đầu, khiến Lâm Phong kinh ngạc, lẩm bẩm nói nhỏ:
- Lẽ nào Viên Phi gạt ta? - Hắn cũng không lừa ngươi, gia gia của hắn là Đại Viên Hoàng!
- Đại Viên Hoàng? Vẻ mặt Lâm Phong kinh hoảng, nhìn Thu Nguyệt Tâm khẽ nói: - Yêu Hoàng? Thu Nguyệt Tâm khẽ gật đầu, khiến Lâm Phong hít vào một ngụm khí lạnh, cháu trai của Yêu Hoàng - Đại Viên Hoàng!