Quá dũng mãnh, bọn họ khó có thể tưởng tượng, Viên Phi lại có uy thế kh.ủng bố như thế. Vừa rồi, bọn họ chỉ cảm thấy trời như muốn sụp xuống, một màn cuối cùng kia mới ghê, ảo ảnh Yêu Hầu phía sau Viên Phi xuất hiện như núi, cầm trong tay cây gậy thật lớn, đánh tới đại thế thiên địa. So với thời điểm Lâm Phong đạp lên cửu trọng thiên ngày ấy còn cuồng mãnh hơn. Tuy nhiên cũng khó trách, Viên Phi có thể dễ dàng đuổi giết loại nhân vật như Hiên Viên Phá Thiên, gia gia của gã lại là Đại Viên Hoàng, muốn không mạnh mẽ cũng khó. Lâm Phong cũng bị uy thế chân thực của Viên Phi dọa một trận. Này mới mãnh liệt chứ, lực rút như núi, khí thế kinh người, giống như Yêu Hầu viễn cổ giáng xuống, tay không có thể xé trời. Trước mặt người này, Hiên Viên Phá Thiên còn có thể nổi nóng mới kỳ quái, bị đuổi giết đến vô cùng thê thảm. Ảo ảnh Yêu Hầu thật lớn biến mất, gậy gỗ kia lại hóa thành một mộc côn màu đen bình thường, lăn tới tay Viên Phi, Lâm Phong đoán mộc côn này có lẽ cũng cực kỳ bất phàm. Tâm niệm vừa động, Lâm Phong bước chân ra, trực tiếp xuất hiện trên cửu trọng thiên, đi đến bên người Viên Phi, cười nói:
- Cái tên nhà ngươi thực làm ta giật cả mình!
- Hà hà, lão già này làm ra cái đồ chơi cửu trọng thiên này, quả thật rất lợi hại đấy, có muốn thử tầng trên kia một chút hay không? Viên Phi cười ngây ngô, ngón tay chỉ phương hướng Thiên ngoại thiên trên không kia.
- Hả?!
!! Mọi người nhìn theo ngón tay Viên Phi chỉ lên Thiên ngoại thiên, trong lòng lập tức cả kinh, cái tên này quả nhiên là không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng muốn thử một chút, ngay cả Thiên ngoại thiên gã cũng muốn đi lên.
- Được, chúng ta đi nhìn thử một chút!
Lâm Phong mỉm cười, tuy rằng hiện giờ không thể đi lên được, nhưng ít ra cũng phải thử một lần, Thiên ngoại thiên trên kia rốt cuộc có gì k.hủng bố. Dứt lời, hai người liếc nhau một cái, bước chân lập tức mạnh mẽ nhảy tới, bước qua chỗ Thiên ngoại thiên mờ ảo kia, không chút nào kiêng kỵ. Đều đã đến được cửu trọng thiên, bước tiếp theo là Thiên ngoại thiên, đi lên thử một chút cũng không sao, dù sao thì nó cũng là mục tiêu chinh phục kế tiếp của Lâm Phong.
- Oanh!
Còn chưa bước đến Thiên ngoại thiên, Lâm Phong và Viên Phi đã đồng thời cảm thấy một cỗ uy áp kinh khủng từ trên không truyền đến, đại thế thiên địa hóa thành một cối xay bằng mây thật lớn, uy thế cuồn cuộn, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
- Cái đại thế chó má gì vậy, lại ảo hóa ra thực ảnh!
Viên Phi chửi nhỏ một tiếng, cùng Lâm Phong hai người lập tức lui trở về, hiển nhiên đều biết bản thân không thể đi lên đó được. Đợi sau khi hai người đi xuống, cối xay bằng mây trong hư không lại dần dần tiêu tan, mây trôi nước chảy, hóa thành hư vô, giống như chưa từng xuất hiện, làm cho người ta ngạc nhiên thán phục.
- Đại thế thiên địa này hóa thành cối xay giống như một kiện thánh khí đáng sợ, nếu đè ép xuống có lẽ sẽ đè nát ta với ngươi luôn, đây không phải rắp tâm làm khó dễ ngươi sao!
Viên Phi vì Lâm Phong mà bất bình, muốn trở thành đệ tử thân truyền của Hoàng Vũ, lại phải trèo lên Thiên ngoại thiên rắm chó này, cái này còn hóa thành cối xay mây kia, ẩn chứa lực lượng thiên địa, hơn nữa còn ngưng thực rồi, làm sao mà phá…!!!
- Nếu đã định ra quy củ này, nhất định có thể phá, nhưng bây giờ ta còn chưa đủ lớn mạnh thôi!
Lâm Phong cũng không nghĩ tiêu cực, hiện tại không thể phá, cũng không có nghĩa phá không được. Con đường võ đạo nhiều chông gai, Thiên ngoại thiên này sao có thể không chinh phục được, hắn tin tưởng sẽ có một ngày hắn đạp lên đại thế này, bước lên Thiên ngoại thiên.
- Hy vọng như thế đi, Lâm Phong, nếu đám lão già này không dụng tâm dạy ngươi, ngươi đi Hoa Quả Sơn – Thủy Liêm động tìm ta, ta bảo ông già nhà ta dạy ngươi!
Viên Phi cười khờ nói, lại làm cho vẻ mặt Lâm Phong cứng đờ, thân thể như bị điện giật.
- Hoa Quả Sơn – Thủy Liêm động!
!! Thì thào nói nhỏ một tiếng, trái tim Lâm Phong co giật. Yêu Vượn, gậy gỗ, Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm động, Lâm Phong không kìm nổi, chửi nhỏ:
- Trời ạ… ta đây… là gặp….
Tôn hầu tử sao….
- Đúng, Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm động, Lâm Phong ngươi nhớ cho kỹ!
Viên Phi cười nói, lại không biết, lúc này, trong lòng Lâm Phong đang chửi, má nó!
- Chỗ của ngươi, từ tổ tiên ngươi tới nay vẫn được gọi là Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm động sao? Lâm Phong không kìm nổi hỏi, trong lòng bốn bề dậy sóng, trong đầu liền nghĩ tới một hàng chữ cổ.
- Không phải, trước kia, chúng ta gọi là Thạch Hầu Sơn, tuy nhiên, ngàn năm trước, xuất hiện một nhân vật biến thái, quét ngang Bát hoang, chấn động cổ kim.
Bên ta có một vị lão tổ tông mời y chiến một trận, kết quả bị bại rối tinh rối mù, lúc người nọ rời đi có nói cho lão tổ tông, từ nay về sau, Thạch Hầu Sơn đổi thành Hoa Quả Sơn, động phủ bên cạnh thác nước đổi thành Thủy Liêm động! Viên Phi trả lời Lâm Phong, khiến trái tim Lâm Phong càng thêm co quắp, ngàn năm trước!
- Nhân vật biến thái kia là ai, hiện tại y còn sống hay không? Lâm Phong truy hỏi, có thể đánh tổ tông Đại Viên Hoàng thất bại thảm hại, có thể biết đối phương biến thái cỡ nào.
- Không nói được, ngươi biết cũng không có chỗ tốt, đợi về sau có cơ hội nói cho người biết.
Về phần y còn sống hay không, cũng không ai biết, nhưng có thể khẳng định, nếu y còn sống, tuyệt đối đã phá vỡ Cửu Tiêu đại lục này. Viên Phi dường như không muốn nói nhiều, trong mắt có vẻ kính sợ, rất khó tưởng tượng, tên bướng bỉnh không chịu thuần phục này thế nhưng cũng sẽ có kiêng kỵ, chân chính kính sợ một người.
- Được rồi, Lâm Phong huynh đệ, ta cũng đã tới xem ngươi rồi, nên tìm lão già đưa ta về nơi thí luyện thôi, ta còn phải từ nơi ấy trở về, nhớ rõ nhất định phải tới tìm ta.
Viên Phi đánh lên đầu vai Lâm Phong, khiến xương cốt Lâm Phong dường như muốn tan ra, người này xuống tay thật là độc ác. Bước chân ra, Viên Phi đi về phía xa, tự nhiên phóng khoáng mà đến, lại thoải mái rời đi.
- Nếu chuyện mừng của ngươi, cũng nhớ kỹ gọi huynh đệ ta tới uống chén rượu.
Thanh âm cuồn cuộn của Viên Phi truyền đến, ngay sau đó thân hình gã biến mất. Nhìn bóng dáng Viên Phi biến mất, trên mặt Lâm Phong hiện lên nụ cười nhẹ, có một số người kết giao không lâu, nhưng đã thành tâm giao. Một lát sau, nụ cười trên mặt Lâm Phong biến mất, trở thành gắt gao cau mày, suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn, thật lâu sau mới thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn hư không.
- Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên….
Còn có chữ viết quen thuộc kia, lại không ngừng phiêu đãng trong đầu của hắn, giống như đã khắc thật sâu.
- Có phải ngươi hay không….
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, giống như đang nói chuyện với trời! Mọi người nhìn Lâm Phong thất thần, người này đang làm cái gì vậy, làm sao lại cảm giác có chút không bình thường.
- Cùng Kỳ, lão khốn khiếp kia, không biết nhân vật niên đại nào, nói không chừng cái gì lão cũng biết.
Đúng lúc này Lâm Phong đột nhiên nhớ đến Cùng Kỳ, tâm niệm lập tức khẽ động, cửa lớn của tòa cung điện hắn vừa được ban cho mở ra, thân hình Lâm Phong lóe lên, trực tiếp tiến vào trong đó.
- Rầm!
!!! Vừa mới lóe vào trong đại điện, một cỗ lực lượng khổng lồ vô cùng đáng sợ trực tiếp áp bách lên người, Lâm Phong không chuẩn bị chút nào trực tiếp ngã sấp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Thân thể hắn bị đè ép đến run nhè nhẹ, cảm giác như trên lưng vác thêm vài ngọn núi vô cùng nặng.
- Bị hố a!
!!! Trong lòng Lâm Phong đã chửi má nó, ngẩng đầu cũng cảm giác lực áp bách kh.ủng bố, liếc mắt đánh giá cái cung điện mênh mông này. Rỗng tuếch, không có cái gì, chỉ có khí tức chân nguyên kh.ủng bố tràn ngập, thậm chí hiện lên sương mù nhè nhẹ, có thể thấy được trong chỗ này, lực lượng chân nguyên đáng sợ tới cỡ nào. Hai tay Lâm Phong chống trên mặt đất, hai đầu gối gấp khúc gian nan đứng dậy, đứng thẳng lưng, cuối cùng ổn định thân hình. Lực lượng áp bách trong cung điện này còn muốn kh.ủng bố hơn thất trọng thiên, sắp vượt qua lực áp bách đáng sợ của bát trọng thiên, đè ép thân thể hắn muốn nổ tung, huyết mạch sôi trào, xương cốt trên người đều sai chỗ, phát ra tiếng vang răng rắc. Ngẩng đầu, Lâm Phong nhìn đỉnh đại điện, vô cùng kỳ diệu, dường như có một cỗ lực lượng kỳ dị đan vào trong đó, khi thì hóa thành đồ án tinh thần, khi thì hóa thành một bức họa núi sông, một cỗ lực lượng thần bí. Cỗ lực lượng kinh khủng này trấn áp cả tòa đại điện, khiến cho lực lượng áp bách cuồng mãnh vô cùng.
- Cung điện này….
Thật không tệ!!!! Lâm Phong cắn răng nói, hắn có chút hiểu ra với lời Viên Phi, cái gọi là Đấu Chiến Thắng địa kia, sau khi đi vào e rằng không ch.ết cũng mất một tầng da. Bàn tay vung lên, một bóng dáng từ trong Tuyết Yêu Tháp đi ra.
- Rầm!
!!! Tiếng vang nặng nề truyền ra, bóng dáng kia bị lực lượng áp bách kh.ủng bố ép đập mạnh lên mặt đất.
- Khốn khiếp, ai hố bản Đế!
Cùng Kỳ bị đập đến đầu ong ong, hung hăng đánh lên đầu, cảm giác đầu muốn chìm xuống, đôi mắt cực đại lập tức mở ra, ánh mắt nó nhìn chằm chằm Lâm Phong, giống như muốn một ngụm nuốt chửng Lâm Phong.
- Khốn khiếp, ngươi không biết tôn trọng tiền bối, bản Đế không để yên cho ngươi!
Cùng Kỳ nghiến răng, lộ ra răng nanh sắc bén, bị giấu trong Tuyết Yêu Tháp khiến nó buồn ch.ết, vừa ra ngoài đã bị người này hố một quả chó ăn phân. Hơi quá đáng rồi, nó đường đường là Đại Đế, Đại Đế vĩ đại ngạo mạn thiên địa!