Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1077

- Ngụy đế, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi!

Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm Cùng Kỳ, có chút nghiêm túc. Con ngươi Cùng Kỳ lóe lên, nhìn chằm chằm hắn, tên khốn khiếp này lại nổi điên cái gì.

- Ngươi hỏi!

- Ngươi có biết lai lịch của Hoa Quả Sơn – Thủy Liêm động không? Lâm Phong hỏi.

Cùng Kỳ nghe xong câu hỏi của Lâm Phong, con ngươi cực đại cứng đờ, trong ánh mắt đột ngột lóe lên tia sắc bén. Biết, đương nhiên nó biết! Nhìn vẻ mặt Cùng Kỳ, Lâm Phong biết không cần hỏi nhiều, Cùng Kỳ nhất định biết.

- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi trả lời ta có phải hay không là được.

Vẻ mặt Lâm Phong chăm chú nhìn Cùng Kỳ, nghiêm túc nói:

- Cái vị thiên kiêu tạo ra thần niệm Cung Khuyết, ngâm ra câu “Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên, và người biế.n thái đánh bại Viên Hoàng khi xưa, cũng đổi Thạch Hầu Sơn đổi thành Hoa Quả Sơn – Thủy Liêm động, có phải cùng một người hay không? - Hô….

. Cùng Kỳ đứng dậy, lực lượng áp bách đáng sợ kia lúc này lại không cách nào đè sập thân thể nó, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lâm Phong:

- Ngươi biết cái gì? - Quả nhiên là một người!

Trong lòng Lâm Phong mạnh mẽ run lên, hắn vừa mới nghe Viên Phi nói, Thạch Hầu Sơn bị người ta cưỡng ép đổi tên, hắn đã suy đoán ra rồi. Thế giới này không có cái gì gọi là Tiên giới, cũng không có khả năng xuất hiện nhân vật thần linh trong thần thoại, nơi này là Cửu Tiêu đại lục, dị thế giới! Cho nên, chân tướng, chỉ có một khả năng… là y!

- Ngươi biết y là ai sao? Ánh mắt Cùng Kỳ nhìn chằm chằm Lâm Phong, không có khả năng, Lâm Phong làm sao có thể biết y, nhân vật yêu nghiệt kia, ngày xưa từng làm cho đại lục run rẩy!

- Không biết, chỉ nghe nói một chút bí mật!

Lâm Phong nói sang chuyện khác:

- Ngụy Đế, tên nhà ngươi thật không ngờ a, dưới cỗ áp bách này thế nhưng lại không có cảm giác!

Nhắc tới chuyện này, hai mắt Cùng Kỳ liền bốc hỏa, cắn răng, nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Ầm!

! Một đoàn ngọn lửa đáng sợ từ trong miệng Cùng Kỳ phun ra, bay thẳng về phía Lâm Phong.

- Rầm!

!! Lâm Phong vừa định né tránh, lại bị lực lượng áp bách kinh khủng kia trực tiếp đè sấp xuống, trợn trắng mắt không còn gì để nói. Đây là cung điện hắn ở lại, như thế này phải sống sao?

- Bị hố, quá lừa bịp rồi!

- Tiểu tử, ai bảo ngươi hố bản Đế!

Cùng Kỳ vui sướng khi người gặp họa cười nói, nhưng vào lúc này, một đạo kiếm sắc bén xẹt qua người nó, khiến ánh mắt của nó cứng đờ, mạnh mẽ lóe lên, ngay sau đó cũng rầm một tiếng, hung hăng ngã trên mặt đất.

- Ai bảo ngươi để bản Đế đi ra đây!

Cùng Kỳ gầm thét một tiếng, địa phương rắm chó này, còn không bằng đứng trong Tuyết Yêu Tháp.

- Ta cho ngươi ra đây để trải nghiệm, miễn cho ngươi không biết hiện tại là năm nào!

Lâm Phong khinh bỉ nói, khiến Cùng Kỳ rít gào với hắn:

- Bản Đế còn cần trải nghiệm cho biết đời? Không phải chỉ là một rãnh mương Thánh vân có lực lượng thiên địa di chuyển thôi sao.

Lửa, cuồng phong, hội tụ đại thế cùng một chỗ, cái ngươi thấy được vẫn là thứ đơn giản nhất đấy, về sau nơi này mình ngươi chịu, mau đưa bản Đế trở lại trong Tuyết Yêu Tháp, bản Đế cần nghỉ nuôi dưỡng một hồi.

- Sẽ không ác như vậy chứ!

Lâm Phong nghe thấy Cùng Kỳ bảo vậy, run rẩy ngẩng đầu nhìn thoáng qua ảo ảnh chư thiên sao cùng với núi sông trên đỉnh cung điện, lực lượng áp bách cường đại như vậy vẫn đơn giản nhất hay sao?

- Đừng được tiện nghi mà còn khoe mẽ, tòa cung điện này nếu bán ra tuyệt đối vô giá, cũng đủ thời gian cho ngươi lĩnh ngộ lực lượng thiên địa to lớn ảo diệu, nó đang giúp ngươi hiểu được uy áp đại thế của thiên địa tự nhiên.

Cùng Kỳ khinh bỉ nhìn Lâm Phong, lơ đãng tiết lộ trọng điểm cho Lâm Phong. Khóe miệng Lâm Phong khẽ cười, người này mặc dù miệng toàn nói nhảm, nhưng cái cần nói cũng đã nói, muốn tạo thành một tòa cung điện như vậy, tất nhiên phải là cường giả có thực lực kh.ủng bố, Mộc Trần cũng đã nói, trong cung điện này có bút tích của Vũ Hoàng!

- Chúng ta đi ra xem một chút!

Lâm Phong nói một tiếng, chậm rãi quen thuộc cung điện này, hiện tại hắn có chút tò mò, con đường lớn phía trước cửu trọng thiên kia có mấy thứ tài nguyên tu luyện gì đó, ít nhất phải quen thuộc trước mới được. Bước chân ra, Lâm Phong đi từng bước một ra phía ngoài đại điện, trên chân giống như chống đỡ núi cao, vô cùng trầm nặng, một bước đạp xuống đất đều phát ra âm thanh run rẩy. Quay đầu thoáng nhìn lại Cùng Kỳ, Lâm Phong lại phát hiện tên Cùng Kỳ đi lại thực nhẹ nhàng, giống như thực dễ dàng, như giẫm trên đất bằng, tuyệt không cố sức, không biết lại dùng thủ đoạn gì, thời điểm cất bước thế nhưng lại hóa giải lực lượng đại thế đáng sợ. Rất nhanh, Lâm Phong đã đi ra khỏi đại điện, hắn cảm giác thân thể buông lỏng, thoải mái hơn vô số lần, mà Cùng Kỳ trong lúc vô tình cũng đi tới bên cạnh hắn. Hai người đi đến cái cổ đạo phía sau cửu trọng thiên, phía trước, sương mù tràn ngập, giống như tiên cảnh nhân gian, đẹp không sao tả xiết, từng tòa cổ điện đứng sừng sững hai bên đều lộ ra khí tức cổ xưa, không biết bên trong sẽ có điều huyền diệu gì.

- Chỗ tốt đó, đây là địa bàn của Vũ Hoàng đi!

Đôi mắt to lớn của Cùng Kỳ lóe lên, trong mắt dường như tỏa ra ánh sáng có chút yêu tà, như đánh chủ ý vào cái gì đó.

- Chúng ta đi qua xem.

Lâm Phong bước đến phía trước, Cùng Kỳ đi theo phía sau hắn, chỉ đi cùng Lâm Phong chốc lát, Cùng Kỳ lại ngừng lại, không có tiếp tục tiến về phía trước, mà lười biếng nằm tại chỗ, dường như chuẩn bị chờ xem cuộc vui. Lúc này, chỗ Lâm Phong giẫm chân đột nhiên truyền đến một cảm giác dao động, sương mù tràn ngập dưới chân, bao vây lấy thân thể hắn vào bên trong. Rất nhanh, từng luồng khí tức kỳ diệu thẩm thấu mà ra, sương mù bao vây cả mảnh không gian này lại, khiến đôi mắt Lâm Phong hơi cứng lại. Chỉ thấy trước mặt hắn, xuất hiện một bóng người… hoàn toàn giống hệt bóng dáng hắn! Hiển nhiên, phía trước là bóng dáng, không thể nào là hắn, nhưng mà thời điểm đi ra lại giống nhau, không có nửa điểm khác với hắn. Bản thân Lâm Phong cũng lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng tất cả tướng mạo của mình.

- Ảo cảnh!

Hiện giờ Lâm Phong đã sớm khác với hắn ngày xưa, nháy mắt liền hiểu được bản thân gặp phải cái gì, không thể nghi ngờ, bóng dáng trước mắt giống hệt hắn, đương nhiên ảo hóa ra, chỗ hắn đứng hiện giờ ở giữa ảo cảnh, mảnh ảo cảnh này huyễn hóa ra người hoàn toàn giống hệt Lâm Phong.

- Không nghĩ tới, muốn đi vào trong phiến thiên địa này, lại cần phải trải qua một mảnh ảo cảnh, không biết trong ảo cảnh, ta đây mạnh cỡ nào.

Lâm Phong bước chân về phía trước, vô cùng vững vàng, từng bước bước ra giống như tập hợp đại thế, lực lượng vô hình đánh tới phía huyễn ảnh của hắn, nhưng mà huyễn ảnh của hắn lại không chút sứt mẻ, đứng nơi đó giống như một pho tượng.

- Ầm!

Lâm Phong bước chân tới, đánh giết về phía huyễn ảnh của mình, một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuộn bất ngờ tập kích, giống như ngàn vạn con ngựa đồng loạt chạy, khí thế uy mãnh. Ảo ảnh kia vẫn bất động, thẳng đến khi một quyền đáng sợ của Lâm Phong sắp đánh tới nó, trong đôi con ngươi kia dường như mới có thần thái, đột ngột, một cỗ uy áp kinh khủng giáng xuống người Lâm Phong, dưới uy áp đáng sợ này, ngay cả cảm giác hô hấp cũng khó duy trì bình thường.

- Ầm!

Cũng là một tiếng động trầm đục truyền ra, huyễn ảnh Lâm Phong cũng đánh ra một quyền. Một quyền này giống như gợi ra đại thế thiên địa, một cỗ đại thế kinh khủng hóa thành cơn lốc, hội tụ lên quyền, sản sinh ra thế quyền đáng sợ.

- Ầm ầm!

Lâm Phong như trúng đòn nghiêm trọng, thân thể mạnh mẽ bay ra ngoài, cảm giác cánh tay vô cùng đau đớn, giống như muốn nổ tung, mà khí huyết trong cơ thể cũng quay cuồng.

- Mạnh như vậy!

Lâm Phong vẻ mặt cứng ngắc, nhưng mà còn không đợi hắn có thời gian thở dốc, huyễn ảnh kia lại lao đến, vẫn một quyền như vậy đuổi giết tới, dẫn động lực lượng đại thế. Thời điểm nắm tay lóe lên, chân nguyên trong hư không dường như đều bị hút hết, quyền mang hóa thành lưu quang, trong chớp mắt giống như sao rơi, kh.ủng bố đến cực điểm.

- Ầm, ầm, ầm….

!!!! Từng nắm quyền đáng sợ không ngừng đánh lên người Lâm Phong, đem hắn đánh đến đầu phát mộng, máu tươi chảy như điên. Cuối cùng một tiếng rầm vang vọng, thân thể hắn hung hăng ngã xuống đất, chỉ cảm thấy cả người giống như rời ra thành từng khúc.

- Mẹ nọ, vận rủi gì đây!

Lâm Phong không kìm nổi thét một tiếng, xui xẻo quá rồi, ánh mắt đảo qua, Lâm Phong liền nhìn thấy Cùng Kỳ lười biếng nằm đó, thảnh thơi tột độ.

- Ngươi đã sớm biết nơi này có ảo cảnh!

Lâm Phong hung ác trừng mắt nhìn Cùng Kỳ.

- Tiểu khốn khiếp, quý trọng cho tốt đi.

Thánh vân trong tòa cung điện kia kết nối với lực lượng thiên địa to lớn kỳ diệu giúp ngươi thành thế, trong ảo cảnh này lại có một huyễn ảnh, lúc giơ tay nhấc chân đều có thể kết nối với đại thế thiên địa, chỉ giáo ngươi tu luyện. Ngươi còn thiếu cái gì nữa, nếu có một ngày ngươi có thể giống như cái huyễn ảnh của ngươi, giơ tay nhấc chân đều kết nói với lực lượng của thiên địa, dễ dàng phát huy được lực lượng đại thế mạnh mẽ, khi đó, ngươi cũng có thể dễ dàng đánh bại bản thân bây giờ rồi! Cùng Kỳ lười nhác nói, khiến vẻ mặt Lâm Phong nghiêm túc hẳn, xem ra cũng không phải quá xui xẻo, vừa họa vừa phúc! Nghĩ vậy, Lâm Phong đứng dậy, vỗ vỗ trên người, chấn hưng tinh thần, tràn đầy chiến ý!
Bình Luận (0)
Comment