Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 397

Sâu trong Cửu Long sơn mạch, dưới thác nước, một người đang treo trên bầu trời, chân đạp trong hư không.

Thác nước điên cuồng đổ xuống, đập thẳng lên thân thể người này, nhưng người này vẫn đứng sừng sững ở đó, không chút nhúc nhích.

Chân nguyên khí dưới ma sát của bọt nước mà tạo thành tia lửa sáng rọi. Mà dưới mặt nước cách không xa, trên một tảng đá lớn có một con yêu thú đang nằm lỳ ở đó, ngẩn người nhìn thân ảnh phía dưới thác nước kia.

- Lên!

Một tiếng quát khẽ truyền ra, thân ảnh dưới thác nước vọt lên cao, đâm lên trên thác nước, lúc tới đỉnh thác, thân hình hắn lại lao xuống, rồi lại ngược dòng mà lên, một lại lại trở xuống.

Hành động đó được lặp đi lặp lại trong một khoảng thời gian, thân ảnh kia mới dừng lại, sau đó tiếp tục dựng đứng trong hư không mà lẳng lặng cảm thụ dòng thác chảy xiết kia, để mặc nó đập lên thân thể mình.

Người này chính là Lâm Phong, mà yêu thú nằm trên tảng đá kia tất nhiên là Cùng Kỳ.

- Grào…

Gầm gừ một tiếng, thân thể Cùng Kỳ từ trên tảng đá xoay người mà lên, hai cánh chấn động, nó lao về sơn mạch phía xa mà đi.

Lâm Phong cũng không để ý tới Cùng Kỳ, hắn vẫn đứng dưới thác nước. Sau khi xua đuổi Miêu Yêu rời đi, trước tiên hắn khôi phục thân thể, sau đó cũng không vội vã rời đi, mà lựa chọn tạm thời lưu lại trong mảnh Yêu Thú sơn mạch này.

Lưu lại là vì tăng lên tốc độ.

Trong khoảng thời gian này, dưới quá trình chiến đấu, hắn cảm nhận được sâu sắc rằng tốc độ của mình còn chưa đủ. Nếu tốc độ không bằng người khác, dù ngươi có tu vi mạnh hơn người ta, nhưng không đụng được thì đánh đấm gì nữa? Ngược lại, nếu tu vi ngươi không bằng người khác, tốc độ cũng không bằng nữa thì chỉ có chịu ngược đãi mà thôi.

Ở dưới thác nước, để dòng nước đánh mạnh lên thân thể mình, loại phương pháp này rất là ngu ngốc, nhưng không thể phủ nhận tác dụng của nó.

Thân hình chấn động, Lâm Phong từ dưới thác nước vọt ra, giờ khắc này, không bị thác nước đánh xuống, cả người Lâm Phong cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, thân thể trở nên nhẹ hơn rất nhiều.

- Cái tên Cùng Kỳ này thật là không thành thật!

Lâm Phong nhìn thoáng qua xung quanh, nào còn thấy Cùng Kỳ đâu, khóe miệng lộ ra một nụ cười, thân hình hắn cũng rung lên, theo đó lao sâu vào trong Yêu Thú sơn mạch.

Một lát sau, Lâm Phong đi tới một mảnh rừng rậm trong sơn mạch, trong này toàn là đại thụ chọc trời, từng luồng ba động khổng lồ không ngừng từ trong nơi này truyền ra, yêu khí mãnh liệt, tiếng vỡ nát không ngừng vang lên.

- Cùng Kỳ đang chiến đấu với yêu thú!?

Lâm Phong híp mắt, thân hình nhanh chóng lao về phía có khí tức ba động, rất nhanh, hắn đi tới một mảnh đất trống, cực kỳ rồi loạn, cây cối đổ rạp.

Mà hai con yêu thú đang lơ lửng giữa không trung, giằng co với nhau.

Lâm Phong dừng chân trên một cây đại thụ, nhìn hai con yêu thú kia, một con trong đó chính là Cùng Kỳ, mà yêu thú giằng co với Cùng Kỳ là một con Dơi yêu, thân hình màu đen, đôi cánh màu xanh.

Thanh Dực Bức Yêu dựa vào tốc độ mà chống đỡ, chớp lóe trong không trung, vô thanh vô tức, nhanh đến mức không thể tin nổi, yêu thú đồng cấp thì chưa thấy loại nào có thể so sánh với Thanh Dực Bức Yêu.

Lâm Phong tập trung nhìn vào Thanh Dực Bức Yêu kia, phi thường dữ tợn khó nhìn, mặt mũi đều đen thui, lại còn hai hàm răng sắc bén như muốn đâm ra ngoài, khó coi yêu dị. Hai hàm răng này là bộ vị đắc ý nhất của Thanh Dực Bức Yêu, sắc bén, cứng rắn, có thể cắt đứt động mạch chủ yêu thú khác trong nháy mắt, hút lấy máu huyết đối phương.

- Cùng Kỳ này đúng là biết gây sự!

Lâm Phong thầm than một tiếng, Thanh Dực Bức Yêu dù không có hung danh như yêu thú thượng cổ, nhưng với tốc độ của nó, trong yêu thú đồng cấp cũng không sợ kẻ nào, dù sao, tốc độ ngươi không bằng nó, vậy thì có thể làm gi được nó.

- Crít…

Một âm thanh cực kỳ chói tai vang lên, thân thể Thanh Dực Bức Yêu lóe lên, đôi cánh màu xanh đập mạnh trong không trung, chỉ có âm thanh cực nhỏ truyền ra, ngay cả tia sáng cũng không nhìn thấy.

- Nhanh! Quá nhanh!

Ánh mắt của Lâm Phong cũng không theo kịp tốc độ của Thanh Dực Bức Yêu.

Thông thường mà nói, khi người hay yêu thú di chuyển với tốc độ càng nhanh thì lực cản càng thêm mạnh, cũng giống như Lâm Phong hắn, khi dùng hết tốc lực ngự không, thân thể rõ ràng cảm nhận được lực gió đập thẳng lên người.

Nhưng giờ phút này, tốc độ của Thanh Dực Bức Yêu này so với hắn thì càng nhanh hơn nhiều, nhưng hắn vẫn không cảm nhận được tiếng gió mãnh liệt gì. Thân hình nó dường như cực kỳ nhẹ nhàng linh hoạt, không chịu bất kỳ lực cản nào, làm cho Lâm Phong cảm giác rất quái dị.

- Grào…

Thân hình Cùng Kỳ cũng động, đôi cánh hỏa diễm đập mạnh, nó cũng cực kỳ nhanh nhẹn, lao thẳng đến Thanh Dực Bức Yêu, móng nhọn sắc bén lóe lên.

Thanh Dực Bức Yêu cũng không va chạm với Cùng Kỳ, thân thể đảo lai, vẫn nhẹ nhàng linh hoạt như vậy. Khi sắp đụng chạm với Cùng Kỳ thì Thanh Dực Bức Yêu đột nhiên phóng lên cao.

Cùng Kỳ ngẩng đầu, há mồm, hỏa diễm hừng hực từ trong miệng nó phun ra, phụt về phía Thanh Dực Bức Yêu, đồng thời, đôi cánh màu lửa lần nữa chớp động, thân thể cũng lăng không đuổi theo Thanh Dực Bức Yêu.

- Mặc dù tốc độ Cùng Kỳ cũng rất nhanh, như thứ nó am hiểu cũng không phải là tốc độ, lúc phi hành thì có lực cản cường đại lộ ra rõ ràng, chỉ là sức bật của nó loại bỏ lực cản rồi, mới làm cho tốc độ của nó đến trình độ đáng sợ như vậy.

Lâm Phong cũng không để ý tới chiến đấu của chúng nó, thứ hắn nhìn là thân pháp của Cùng Kỳ và Thanh Dực Bức Yêu.

Cùng Kỳ là dựa vào sức bật mà vượt qua lực cản không khí nên mới có tốc độ khủng khiếp như vậy, mà Thanh Dực Bức Yêu, thiên phú của nó là tốc độ, lúc phi hành giống như không có gì cản trở vậy.

- Tu vi khác nhau có thể bộc phát được tốc độ khác nhau, dưới tình huống tu vi của ta không đổi, tốc độ bộc phát là ở một giá trị cố định, nhưng tốc độ cực hạn gần như là không thể đạt được, cái gọi là tăng lên tốc độ chính là không ngừng vượt qua cái mức cực hạn này. Mà trở ngại để ta đột phá cực hạn này chính là lực cản lúc ta di chuyển, nếu không có lực cản của gió này, tốc độ di chuyển liền tương đương với tốc độ cực hạn.

Trong lòng Lâm Phong dâng lên một chút hiểu ra, đạo lý rất đơn giản, hắn có tu vi cảnh giới là Huyền Vũ cảnh tầng hai, tốc độ cực hạn bộc phát ra, hắn có thể làm được chính là vô hạn tiếp cận tới tốc độ cực hạn của chính mình.

Trong lúc lâm vào suy tư, Lâm Phong chậm rãi bước chân vào trạng thái cảm ngộ này, trời đất cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Lâm Phong có được linh hồn cường đại, lại còn Thiên Chiếu Vũ hồn, so với người khác, ưu thế lớn nhất của hắn không phải là tốc độ tu luyện, mà là ngộ tính.

Rất nhiều thiên tài có tốc độ tu luyện nhanh hơn Lâm Phong hắn, tu cao hơn hắn, nhưng nến chân chính chém giết sinh tử thì chưa chắc có thể thắng được, nói không chừng còn phải chết trong tay Lâm Phong.

Ngộ tính của võ tu là rất trọng yếu, cùng một tu vi, đều là kiếm tu, người có ngộ tính cường đại ngộ được kiếm thì có thể dễ dàng giết chết đối phương có ngộ tính yếu hơn.

- Không đúng!

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, dường như nghĩ tới điều gì, trong con ngươi bắn ra tia sáng sắc bén.

Không đúng, điều vừa nghĩ là sai lầm rồi.

Vô luận là người hay yêu thú, tốc độ đều không có cực hạn, vĩnh viễn không có cực hạn.

- Lúc người hay yêu thú di chuyển, gió chính là lực cản, làm cho tốc độ của người ta giảm đi, nhưng mà, nếu như võ tu có thể làm luồng gió ngược này thành gió thuận mà nói, đó là đột phá cực hạn rồi, trở nên nhanh hơn, hơn nữa còn có thể biến nhanh hơn.

Lâm Phong đột nhiên nhớ lại lúc hắn tu luyện dưới thác nước, lúc đi lên là ngược dòng, tốc độ rất chậm, nhưng lúc đi xuống thì tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều, bởi vì thuận thế.

Người hay yêu thú di chuyển, gió thay thế tác dụng của thác nước, chính là “thế”.

Nhưng mà, nếu như bỏ đi gió của tự nhiên, khi di chuyển là ngược gió, trừ phi ngươi có thể khống chế được gió mới có thể mượn lực lượng của gió.

- Gió! Mấu chốt nằm ở gió.

Ánh mắt Lâm Phong càng ngày càng sáng lên, kiếm có kiếm thế, gió tự nhiên có thế của gió, hắn có thể nhập vi, mượn lực cảm ứng vô cùng mãnh liệt mà tiến vào cảnh giới nhập vi, vậy là chút nữa đã quên đi điểm này.

Chỉ cần có thể lĩnh ngộ được thế của gió, tốc độ có thể không nhanh hơn sao?!!

Nghĩ tới đây, Lâm Phong chậm rãi nhắm mắt, mọi thứ xung quanh vẫn rất rõ ràng, nhưng Lâm Phong lại dường như không cảm giác được.

Không cảm giác được nơi này là Yêu thú sơn mạch, không cảm giác được chiến đấu giữa Thanh Dực Bức Yêu với Cùng Kỳ, giờ phút này, hắn cảm nhận được, chỉ có gió nhẹ tới mức tận cùng, từng sợi vờn quanh thân thể hắn, sau đó lướt qua.

Trong thế giới của Lâm Phong, chỉ còn lại gió!
Bình Luận (0)
Comment