Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 398

Kiếm có thế của kiếm, gió cũng có thế của gió.

Kiếm thế sắc bén, bá đạo, một bước giết một người. Mà thế của gió thì vô thanh vô tức, ngươi không cảm giác được sự hiện hữu của nó, nhưng chỗ nào cũng có.

Lúc này, Lâm Phong hoàn toàn chìm đắm trong lĩnh ngộ, lẳng lặng cảm thụ khí tức của gió, từng tia lướt qua người hắn, dường như có một quy luật đặc thù nào đó.

Giống như đã qua một lúc lâu, lại giống như chỉ trong phút chốc, thân thể Lâm Phong khẽ động đậy, một động tác nho nhỏ nhưng hàm chứa vô số biến hóa rất nhỏ, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ cần tiến vào trạng thái này thì nhập vi quá đơn giản.

Lần động đậy này, thân thể Lâm Phong cũng tạo nên tần số đặc thù, có quy luật vận động đặc thù, để cho gió không thể tìm ra được, làm lực cản giảm xuống nhỏ nhất.

- Tần suất của gió, nếu như động tác của ta tương tự dung hợp với gió mà cùng nhau chấn động, như vậy, gió có thể cho ta sử dụng.

Lâm Phong thầm nói, động tác rất nhỏ kia đã ngừng lại, lần nữa lẳng lặng cảm thụ, cảm thụ cảm giác gió thổi qua, cảm thụ quy luật vận động của gió.

Lại qua một lúc, thân thể Lâm Phong lại rung động một cái, chậm rãi vụt lên phía trước.

Gió, vẫn còn có lực cản, cản hắn tiến về phía trước.

Nhưng theo thân thể Lâm Phong chấn động, lực cản trở này càng ngày càng nhỏ dần, liên lạc giữa hắn cùng gió càng ngày càng chặc chẽ.

Rốt cục, khi thân thể chấn động của Lâm Phong hoàn toàn dung hợp với quy luật vận động của gió thì lực cản biến mất, triệt để biến mất.

- Thế của gió, đây chính là thế của gió.

Lâm Phong lẩm bẩm nói, thân hình dừng lại, hắn mở mắt ra.

Cùng Kỳ với Thanh Dực Bức Yêu vẫn còn đang đánh nhau, nhưng giờ phút này, Thanh Dực Bức Yêu đã rơi vào thế yếu, trên người cũng đã có tơ máu.

Mặc dù nó có tốc độ nhanh, nhưng mỗi lần phát động công kích, nó cũng không đả thương được Cùng Kỳ, ngược lại còn bị Cùng Kỳ đả thương. Thực lực của nó còn chênh lệch không nhỏ với Cùng Kỳ, nếu không dựa vào tốc độ thì nó sớm đã bị Cùng Kỳ giết chết rồi.

- Grít…

Thanh Dực Bức Yêu phát ra tiếng kêu yêu dị, đôi cánh màu xanh lại chớp động, đánh tới phía Cùng Kỳ. Nó không cam lòng, rõ ràng có tốc độ nhanh hơn Cùng Kỳ không ít, nhưng mỗi một lần đều không công mà lui, thậm chí còn bị Cùng Kỳ đả thương.

- Grào…

Lúc này, Cùng Kỳ cũng gào thét, tiếng gầm cực kỳ kinh khủng, trong mắt nó lộ ra khí tức hung lệ mãnh liệt.

Hai cánh lửa nóng mở ra, làm cho Lâm Phong trợn mắt chính là, đôi cánh của Cùng Kỳ điên cuồng mở rộng, trở nên vô cùng khổng lồ, dường như muốn che khuất cả bầu trời.

- Grào…

Gầm lên giận dữ, đôi cánh của Cùng Kỳ nhanh chóng vỗ, lần này, phải di chuyển để Thanh Dực Bức Yêu không thể chạy thoát. Nó đã chịu đủ đòn đánh lén của Thanh Dực Bức Yêu rồi, dơi yêu không dám chính diện đánh với nó, điều này làm cho Cùng Kỳ cảm thấy rất khó chịu.

Thanh Dực Bức Yêu nhìn đôi cánh trở nên vô cùng khổng lồ kia, trong ánh mắt nó lộ ra sợ hãi mãnh liệt, kêu nhỏ một tiếng. Nó không đánh về phía Cùng Kỳ nữa, mà đảo người quay ngược hướng với Cùng Kỳ mà bỏ chạy như điên.

- Ùng ùng!!!

Đôi cánh rực lửa chậm rãi vỗ lên, làm cho không gian không ngừng vang lên từng tiếng chấn động, thân thể Thanh Dực Bức Yêu thiếu chút nữa đã bị đôi cánh kia chặn lại, vừa lúc nó bỏ chạy được ra ngoài.

Đôi cánh rực lửa khổng lồ mở ra, ánh mắt Cùng Kỳ lộ ra hung quang, lại để nó may mắn chạy thoát, chỉ còn kém một chút là nó có thể nuốt trôi Thanh Dực Bức Yêu rồi.

Thanh Dực Bức Yêu băng lãnh nhìn Cùng Kỳ một cái, sau đó lại quét về phía Lâm Phong, đôi cánh màu xanh mở ra, nó lóe lên, chuẩn bị bỏ chạy.

Nếu không phải Cùng Kỳ khiêu khích nó, nó cũng sẽ không chiến đấu cùng đối phương. Dù sao, chiến lực giữa nó và Cùng Kỳ còn chênh lệch rất lớn, nhưng dựa vào tốc độ của nó, Thanh Dực Bức Yêu chưa từng sợ hãi yêu thú đồng cấp nào.

Thanh Dực Bức Yêu thản nhiên mà lượt qua bên người Lâm Phong, tạo nên một trận gió nhẹ. Lâm Phong lộ ra thần sắc quái dị, tên này dường như không để Lâm Phong vào mắt rồi, vậy mà dám lượt qua bên người hắn, căn bản không để ý tới hắn.

Khóe miệng Lâm Phong lộ ra nụ cười lạnh lùng, sau đó, thân hắn cũng động.

- Thế của gió, quy luật vận động của gió.

Lâm Phong di động, lặng lặng không chút tiếng động, không có bất kỳ dấu hiệu nào, giống như là không có gió, lại giống như thân thể hắn dung hợp với gió.

Cùng Kỳ thấy Lâm Phong di động nhanh như hư ảo, đôi mắt hung lệ kia cũng trợn tròn, sao có thể, tại sao Lâm Phong đột nhiên có tốc độ nhanh như vậy?

Tốc độ này, hình như cũng không chậm hơn nó.

Lúc trước, Cùng Kỳ đã đánh với Lâm Phong rồi, cũng tận mắt nhìn thấy Lâm Phong chiến đấu cùng Miêu Yêu. Lực công kích của Lâm Phong rất mạnh, nhưng tốc độ của hắn thì còn kém một bậc, nhưng lúc này, tốc độ của Lâm Phong đã vượt qua tưởng tượng của Cùng Kỳ rồi.

Dường như Thanh Dực Bức Yêu cũng cảm giác được cái gì, nó khẽ quay đầu, nhất thời nhìn thấy Lâm Phong, đôi mắt nhỏ yêu dị kia liền lộ ra hung quang.

Đôi cánh màu xanh vỗ mạnh, thân thể Dơi yêu đột nhiên tăng tốc, dưới tình huống này, nó không thể nào dừng lại chiến đấu với Lâm Phong. Cùng Kỳ phía sau tùy thời đều có thể tiến tới đây, nếu nó lựa chọn chiến đấu, thì cũng giống như tự tìm chết.

- Chạy thoát được sao?

Lâm Phong lạnh lùng cười, khinh thường hắn thì phải trả giá thật nhiều.

Thân thể khẽ chấn động, gió thổi càng mạnh hơn, Lâm Phong hóa thành một tia sáng, nhanh, nhanh tới mức không thể tin, Thanh Dực Bức Yêu căn bản không có cơ hội tăng tốc.

Đầu ngón tay Lâm Phong lộ ra kiếm ý vô cùng sắc bén, dường như muốn xuyên thấu hư không. Cảm nhận được kiếm ý kinh khủng kia, Thanh Dực Bức Yêu trở nên hoảng hốt, hai cánh vỗ mạnh, nhưng hết thảy đều đã chậm.

- Xoẹt, xoẹt...

Âm thanh thể hiện ra sự bén nhọn, Thanh Dực Bức Yêu kịch liệt run rẩy, kiếm ý kinh khủng trực tiếp xuyên vào trong thân thể nó mà tàn sát bừa bãi, phá hủy hết thảy.

- Éc...

Tiếng kêu yêu dị bén nhọn mà mang theo thống khổ vang lên, thân thể Thanh Dực Bức Yêu khựng ở đó, đôi cánh vỗ liên tục nhưng không cách nào di động, nó chậm rãi rơi xuống.

Bịch một tiếng, Thanh Dực Bức Yêu rơi trên mặt đất, trực tiếp nằm rạp ở đó, đôi cánh màu xanh trải dài, muốn vỗ nhưng cuối cùng vẫn không thể đứng lên.

Hôm nay, Lâm Phong đã có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng hai, mà Thanh Dực Bức Yêu chí là Huyền yêu thú cấp một, sao có thể cản được một đòn này của Lâm Phong, trong ngón tay đó chứa ý cảnh kiếm cực kỳ mãnh liệt.

Cùng Kỳ cũng lăng không ập tới, lao thẳng tới trước người Thanh Dực Bức Yêu, tròng mắt hung lệ lộ ra kinh dị, nó ngẩng đầu nhìn Lâm Phong một cái.

- Ngươi muốn?

Lâm Phong nhìn Cùng Kỳ, đạm mạc hỏi một tiếng, Cùng Kỳ cũng không do dự, trực tiếp gật đầu.

- Vậy thì cho ngươi đó.

Lâm Phong trả lời, Cùng Kỳ phát ra một tiếng gầm nhỏ, sau đó nó há mồm, trực tiếp cắn lên thân thể Thanh Dực Bức Yêu.

Thanh Dực Bức Yêu phát ra tiếng kêu thống khổ, nhưng mãnh thú Cùng Kỳ nào có để ý tới sự thống khổ của nó, cứ từng ngụm từng ngụm mà cắn xé. Cho đến khi cắn chết Thanh Dực Bức Yêu thì Cùng Kỳ mới lấy ra thú hạch trong đầu nó, sau đó nuốt vào trong mồm.

Lâm Phong chỉ yên lặng đứng nhìn mọi chuyện diễn ra. Lúc này, miệng Cùng Kỳ tràn đầy máu me, khi Cùng Kỳ nuốt thú hạch thì trong mắt hắn mới lộ vẻ khác thường. Yêu thú cũng cắn nuốt thú hạch của yêu thú, thú hạch kia chính là tinh hoa của yêu thú, Cùng Kỳ có thể nuốt sạch thú hạch chứa đựng tinh hoa của Huyền yêu thú cấp một, như vậy có thể lấy được chỗ tốt mới đúng.

Cùng Kỳ tiêu hóa thú hạch Thanh Dực Bức Yêu, trong cơ thể truyền ra từng đợt dao động của yêu khí, trong miệng nó phát ra một tiếng gầm nhẹ, ngẩng đầu, đôi mắt to lớn nhìn Lâm Phong, lộ ra thần sắc khác lạ.

Nó ý thức được, tốc độ của Lâm Phong là mới được tăng lên không lâu. Mấy ngày qua, Lâm Phong rèn luyện tốc độ dưới thác nước, nó cũng nhìn rõ ràng. Mà vừa rồi, nó cảm giác được, Lâm Phong đứng một bên nhìn nó chiến đấu, hình như có được cảm ngộ nên mới tăng tốc độ lên nhanh như vậy.

Tiềm lực của loài người quả thật rất kinh khủng, khó trách Miêu Yêu tình nguyện trải qua nguy cơ mà hóa hình, muốn hóa thành nhân loại chân chính.

- Cùng Kỳ, đối với Yêu Thú sơn mạch này, ngươi có gì quyến luyến không?

Lâm Phong nhìn Cùng Kỳ hỏi một tiếng, ở trong mảnh sơn mạch này đã không ít ngày rồi, cũng phải nên đi thôi.

Cùng Kỳ gục đầu, quyến luyến? Đối với nơi này, nó chỉ có hận. Những năm gần đây, nó căn bản không có bất kỳ tự do, bị Miêu Yêu coi là sủng vật.

- Vậy thì chúng ta đi thôi!

Lâm Phong cười cười, thân hình lóe lên, trực tiếp ngồi lên lưng Cùng Kỳ, ngay chính giữa đôi cánh khổng lồ rực lửa kia.
Bình Luận (0)
Comment