Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 840

Phía sau Thiên Tuyền điện, trên đỉnh Thiên Tuyền Phong có thật nhiều tuyết và phòng xá xây dựng bình thường, có vẻ có chút an tĩnh. Một mạch Thiên Tuyền Phong từ từ tàn lụi, nhân tài thiếu hụt nghiêm trọng mà ở Thiên Trì lại cực kỳ tự do. Nếu đệ tử muốn thay đổi nơi tu luyện, ví dụ như Bách Lý Hề thì sẽ được cho phép ngay. Bởi vậy Thiên Tuyền Phong không giữ được người, có rất nhiều người mới sẽ rời khỏi Thiên Tuyền Phong, bởi vậy Thiên Tuyền Phong có vẻ hơi nghèo túng. Ba vị Tôn giả rất hiếm khi hỏi đến việc của Thiên Tuyền Phong, họ chỉ một lòng ngộ đạo, tăng cường thực lực bản thân lên để có thể khiến cho nhiều thiên tài mộ danh mà đến, phục hưng Thiên Tuyền. Tuyết rơi phía trước một gian phòng trông rất đơn sơ, Tuyết Tôn giả lại đến nơi đây tu đạo, ngồi giữa đất tuyết, giống như người bình thường, an tĩnh, khoan thai.

- Đã về rồi!

Tuyết Tôn giả mở mắt, khẽ vuốt cằm nhìn Lâm Phong đạp tuyết đi tới.

- Tiền bối.

.. Lâm Phong đang muốn muốn nói điều gì, Tuyết Tôn giả lại đột ngột cắt ngang lời hắn nói:

- Chuyện bên ngoài ta đều rõ.

Trong thất phong Thiên Trì, Thiên Tuyền hiện nay nằm ở thế yếu, những đệ tử tâm cao khí ngạo sẽ tồn tại một ít tâm lý khinh miệt, khinh thường một mạch Thiên Tuyền. Ngươi đã giết người của Thiên Xu Phong, bọn họ tới tìm ngươi cũng là việc đương nhiên thôi.

- Nhưng bọn họ lại bao vây Thiên Tuyền điện, thân là đệ tử Thiên Trì, như vậy thật sự có phần thái quá, không biết lễ nghĩa gì cả.

- Người thiên phú xuất chúng nói chung đều tự cho mình có tài trí hơn người, mang theo ngạo khí.

Đây là bản chất con người. Người Thiên Xu Phong có, người của Thiên Tuyền Phong cũng có, chỉ có điều ngạo khí này còn phải xem cách người đó thể hiện. Giống như Thiên Trì Tuyết, nàng trước kia và bây giờ đã khác nhau hoàn toàn rồi. Đi ra ngoài một chuyến, trải qua một lần rèn luyện sinh tử, cô bé đó đã thành thục hơn nhiều, ngạo khí cũng đã thu liễm, bởi vì nàng biết, thiên ngoại hữu thiên, người có thiên phú mạnh hơn nàng còn có rất nhiều.

- Lâm Phong, lấy tu vi hiện giờ của ngươi, cực ít người cùng cảnh giới có thể chống lại ngươi.

Nhưng ngày thường, ngươi có thể kiềm chế ngạo khí bởi vì người từng trải và rèn luyện. Nếu có người kiêu ngạo trước mặt ngươi, ngạo khí của ngươi sẽ không tự chủ mà bị kích động ra. Có ngạo khí không phải chuyện xấu, nó có thể kích phát tiềm năng, làm cho người ta không ngừng truy cầu, so đấu với người cùng thế hệ, hướng tới cảnh giới càng mạnh hơn. Lâm Phong thoáng suy nghĩ, khẽ gật đầu. Tuyết Tôn giả quả thật thấu đáo đối với mọi sự hơn hắn vài phần.

- Bọn họ bao vây Thiên Tuyền điện, sự xuất hiện của ngươi không phải đã làm cho bọn họ trả giá lớn rồi sao.

Hy vọng sau lần giáo huấn này, bọn họ biết hổ thẹn rồi dừng lại. Lâm Phong cười khổ lắc đầu, lời của Tuyết Tôn giả khiến hắn không thể nói gì.

- Chắc hẳn ngươi đã thu hoạch rất nhiều từ chuyến đi Bí Cảnh.

Đợi chuyện này xong, người hãy thuận thế bế quan tu luyện một phen, toàn tâm toàn ý xem có thể bước vào cảnh giới Thiên Vũ hay không. Tuyết Tôn giả không có hỏi chút nào về chuyện luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng hay hành trình trong Bí Cảnh của Lâm Phong, cũng không hỏi hắn đã lấy được bảo vật gì. Đồ Lâm Phong lấy được là của Lâm Phong, không cần hỏi đến khiến Lâm Phong âm thầm cảm kích. Thiên Trì hưng thịnh là có lý do của nó.

- Được.

Lâm Phong gật đầu. Lời của Tuyết Tôn giả cũng chính là mong muốn của hắn. Hắn muốn bước vào Thiên Vũ, lần trước đã không thể đột phá, đợi sau khi chuyện này qua đi, hắn sẽ lại bế quan một hồi, tập trung toàn bộ tâm thần đi cảm ngộ. Sau khi bước vào Thiên Vũ cảnh rồi trở về Tuyết Nguyệt quốc, về sau muốn đi Hắc Phong lĩnh một chuyến!

- Lâm Phong, lăn ra đây!

Nhưng vào lúc này, hướng xa xa ngoài đại điện, một thanh âm cuồn cuộn phiêu đãng đến, truyền vào trong tai Lâm Phong. Thanh âm rống giận này ẩn chứa lực lượng cường đại, bao phủ cả một mảnh không gian, có thể nói cực kỳ vô lễ. Lâm Phong nhìn thoáng qua Tuyết Tôn giả, chỉ thấy Tuyết Tôn giả chậm rãi nhắm mắt lại, dường như không hề quan tâm.

- Đi ra, đi ra.

.. Tiếng quát như tiếng sấm ùng ùng, chấn động trên hư không.

- Thiên Vũ cảnh!

Lâm Phong lập tức đứng dậy, thân hình lóe lên, ngay tức khắc lại lần nữa đứng ở phía ngoài Thiên Tuyền điện. Lúc này, ở ngoài Thiên Tuyền điện, người đang quát nạt là một gã thanh niên mặt mày sắc bén, mang theo một cỗ khí tức lăng thiên, đôi mắt lạnh lùng như đao, ẩn chứa tia sáng rét lạnh. Phía sau gã có một đám thanh niên đi theo, đều là người của Thiên Xu Phong, trong đó cũng có không ít người thuộc Thiên Tuyền Phong bị Lâm Phong đánh bại không lâu trước đó.

- Hắn chính là Lâm Phong.

Có người nói với gã thanh niên cầm đầu. Lập tức ánh mắt gã chặt chẽ khóa lại Lâm Phong:

- Giết người của Thiên Xu Phong ta, lại bảo chúng ta cút, Thiên Trì đã lâu không có xuất hiện hàng cuồng đồ cỡ này rồi.

- Ngươi đến là vì báo thù hay muốn bắt ta đi Thiên Xu Phong hỏi tội? Quả thật là cường giả Thiên Vũ cảnh, đứng một chỗ thôi cũng làm cho người ta cảm giác huyền diệu, cho dù tức giận bừng bừng thì khí tức vẫn mờ ảo, dung hợp với thiên địa, hẳn là đã bước vào Thiên Vũ cảnh khá lâu rồi.

- Mang ngươi đến Thiên Xu Phong lĩnh tội và cả báo thù cho những đệ tử Thiên Xu Phong ch.ết trong tay ngươi, hai chuyện này hình như không mâu thuẫn.

- Báo thù như thế nào? Lâm Phong lại hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân còn có thể sống sót sao? - Đã muốn giết ta sao không trực tiếp động thủ đi, còn bắt ta đi Thiên Xu Phong lĩnh tội làm gì? Gã thanh niên gây sự đã khẳng định suy đoán của hắn, Thiên Xu Phong quả thật có người ha.m muốn cung điện Ngọc Hoàng.

- Ngươi lắm lời vô nghĩa.

Gã thanh niên lạnh nhạt nói:

- Nghe nói lực đạo một quyền của ngươi không tệ, niệm tình tu vi ngươi yếu hơn, để tránh có người nói ta bắt nạt Thiên Tuyền Phong, ngươi ra tay đi, ta cho ngươi đánh ba quyền.

Đối với cường giả Thiên Vũ mà nói, thiên nhân hợp nhất, thân thể và thiên hợp nhất, có thể mượn lực lượng của thiên, chịu ba quyền của Huyền Vũ cảnh không phải chuyện khó. Nhưng mà Lâm Phong nghe được lời của đối phương thì sửng sốt vô cùng, chịu ba quyền của hắn?

- Vậy ta đây không khách khí.

Lâm Phong chậm rãi đi tới gần gã thanh niên, khóe miệng mang theo tia cười lạnh, mới chỉ Thiên Vũ cảnh tầng một mà muốn chịu ba quyền của hắn? Mọi người đứng sau Lâm Phong đều ngạc nhiên, sau đó ra vẻ thông cảm với thanh niên kia, thậm chí còn cho rằng gã đó có chút đáng thương. Ngày ấy khi ra khỏi Bí Cảnh, Lâm Phong dùng tay không giết ch.ết cường giả Thiên Vũ ngay tại chỗ, trực tiếp luyện hóa thành hư vô, có thể thấy được chiến lực của Lâm Phong kinh khủng cỡ nào, hắn vốn không sợ Thiên Vũ. Sau một thời gian, chiến lực Lâm Phong dường như đã mạnh hơn vài phần, nếu gã thanh niên toàn lực chiến một trận có lẽ sẽ còn cơ hội, nhưng mà gã lại muốn chịu ba quyền của Lâm Phong, xem như gã tự tìm đường ch.ết. Trên người thanh niên, một cỗ khí tức vô biên cuồn cuộn trào ra, xông thẳng lên trời, thiên nhân hợp nhất, quanh người gã dường như có một luồng ánh sáng kỳ lạ lưu chuyển, an tĩnh nhìn Lâm Phong, chờ hắn ra quyền.

- Ngươi chuẩn bị xong chưa? Lâm Phong đi đến trước mặt đối phương, thấp giọng hỏi.

- Ra tay đi, chẳng lẽ đối phó với một tên Huyền Vũ mà ta còn lật lọng hay sao.

Gã thanh niên quát lên, ở trong mắt cường giả Thiên Vũ, cho dù là Huyền Vũ cảnh đỉnh cao cũng không đáng nhắc tới. Trong đôi mắt gã thanh niên hiện lên sự miệt thị. Vừa dứt lời, lập tức thiên địa giống như có tiếng sấm rền run rẩy vang lên. Ngay sau đó, gã thanh niên liền cảm giác một cơn lốc bá đạo vô cùng đập tới mặt, quyền của Lâm Phong đánh ra rồi. Nắm tay hóa thành lốc xoáy hắc ám đáng sợ, muốn luyện hóa hết thảy. Gã chỉ cảm thấy một cỗ cuồng phong cương gào giận dữ, mơ hồ có sóng lớn ngập trời cuồng mãnh đánh thẳng vào thân thể gã. Quyền còn chưa tới mà đã cảm nhận thấy một cỗ uy áp hủy diệt.

- Không tốt.

Sắc mặt gã thanh niên lập tức đại biến, khí tức kinh khủng trong nháy mắt bạo phát ra, ào ào đánh tới nắm đấm của Lâm Phong. Nhưng mà đã không còn kịp rồi, lốc xoáy quyền ý đáng sợ kia nháy mắt đánh tới trên người gã, xương cốt nổ tung, máu tươi tuôn ra, thân thể gã trực tiếp bị đánh bay lên trong không trung. Đám người Thiên Xu Phong trợn mắt lên hết cỡ, nhìn chằm chằm bóng người bị ném bay lên trong không trung kia, ngạc nhiên đến ngây người. Cường giả Thiên Vũ với bọn họ có cái gì khác nhau? Cũng đều bị một quyền đánh bay! Một bóng người lóe lên, sau đó hiện ra bên cạnh gã thanh niên, nắm tay mạnh mẽ vung xuống dưới. Một tiếng ầm nổ vang.

- Aa.

.... Gã thanh niên kêu gào thê lương thảm thiết như khóc tang, xương cốt toàn thân đều bị đánh vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng đang lộn nhào, dường như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị đánh ch.ết tươi tại chỗ.

- Ngươi chỉ có thể chịu đựng hai quyền tùy ý của ta mà thôi, giữ lại cái mệnh tiện của ngươi rồi cút ngay đi.

Lâm Phong lạnh lẽo nói, chân phải mạnh mẽ đá ra, lập tức bóng dáng gã thanh niên bị bắn đi rất xa, bị một cước này đá bay khỏi Thiên Tuyền Phong.
Bình Luận (0)
Comment