- A.
. Tu vi của ta! Một tiếng kêu thảm thiết từ rất xa truyền lại, đám người Thiên Xu Phong đi đến bên cạnh gã thanh niên, xem xét thương thế của gã, toàn bộ lập tức ngây ngẩn. Phế rồi, tu vi của gã thanh niên bị Lâm Phong phế bỏ. Mọi người ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Lâm Phong, trong ánh hiện ra vài phần mê man, phế bỏ? Gã thanh niên trước mặt này chính là đệ tử thân truyền của một Tôn giả Thiên Xu Phong, vậy mà Lâm Phong lại dám phế gã! Nhìn thấy đám người đều chằm chằm nhìn mình, Lâm Phong thản nhiên nói:
- Lần đầu tiên, ta đuổi bọn ngươi khỏi Thiên Tuyền Phong, chỉ bảo các ngươi cút chứ chưa thương tổn một ai.
Nhưng Thiên Xu Phong các ngươi lại vô lễ, không có mắt, năm lần bảy lượt tiến đến khiêu khích Thiên Tuyền Phong, không coi đại điện Thiên Tuyền ra cái gì, còn tuyên bố muốn đoạt tính mạng của ta. Tất cả các ngươi nghe cho rõ ràng, hiện tại ta mới chỉ phế đi tu vi chứ chưa giết người, miễn cho tổn hại đến thanh danh Thiên Trì. Những người Thiên Xu Phong nghe thấy lời Lâm Phong nói, cả đám tức giận đến run người. Lâm Phong phế bỏ tu vi của gã thanh niên, lại còn hiên ngang lẫm liệt, dường như không có đánh ch.ết đã là rất nhân từ. Theo bọn họ, hành vi của hắn là đại nghịch bất đạo, coi trời bằng vung, phải chịu sự tru sát của Thiên Trì. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, mới vừa rồi là ai tuyên bố sẽ lấy mạng Lâm Phong nên mới làm cho hắn nổi giận ra tay.
- Các ngươi còn chưa cút, chẳng lẽ lại muốn ta tiễn một đoạn? Trong mắt Lâm Phong hiện lên tia sắc bén lợi hại, gầm lên.
Ngay lập tức người Thiên Xu Phong mang thân thể gã thanh niên lóe lên, chật vật rời khỏi, hận thù trong lòng đối với Lâm Phong lại tăng thêm rồi. Về phần gã thanh niên kia thì mặt xám như tro tàn, ánh mắt dại ra vô thần, đến hiện tại vẫn chưa chấp nhận được sự thật tàn khốc là mình đã bị phế bỏ. Thanh niên này vốn là đệ tử thân truyền của Tôn giả, thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng bởi vì tiến đến Thiên Tuyền Phong khởi binh vấn tội mà đã bị Lâm Phong phế bỏ tu vi. Theo gã nghĩ, cho dù Tôn giả Thiên Tuyền Phong cũng không dám làm như thế, nhưng gã lại xui xẻo đụng trúng Lâm Phong, người vốn không có thói quen suy xét hậu quả, cho nên trực tiếp phế gã ngay tại chỗ.
- Ta nhất định phải giết ngươi.
Gã giận dữ điên cuồng gầm lên, thanh âm phiêu đãng đến trước Thiên Tuyền điện. Lúc này thanh âm của gã đã không còn vang vọng, không còn loại khí tức bá đạo nữa. Về sau, gã không còn là thiên tài, trở thành rác rưởi, phế vật vô dụng. Tin tức một cường giả Thiên Vũ của Thiên Xu Phong bị phế trong nháy mắt truyền đi, ồn ào huyên náo. Rất nhanh, người khắp Thiên Trì đều biết, đệ tử Thiên Tuyền Phong trong Bí Cảnh luyện hóa trái tim Ngọc Hoàng đã trở lại. Rất nhiều người của thất phong Thiên Trì đều đi tới Thiên Tuyền Phong, quấy nhiễu sự thanh tĩnh của Thiên Tuyền Phong. Thiên Tuyền Phong vốn vắng vẻ an tĩnh trong lúc nhất thời lại trở nên náo nhiệt. Đám người Thiên Xu Phong lại lần nữa đi lên Thiên Tuyền Phong, hơn nữa lần này không còn là người Huyền Vũ cảnh cùng với Thiên Vũ cảnh tầng một mà có rất nhiều tu sĩ Thiên Vũ dũng mãnh, một đám tinh thần no đủ, khí tức cuồn cuộn mênh mông. Đám người kia tiến lên, lập tức một cỗ uy áp đáng sợ bao phủ toàn bộ người đứng trước Thiên Tuyền điện. Nhất là Lâm Phong, bị vây trong cỗ hơi thở đáng sợ này chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, giống như bị người ta trói buộc. Từng luồng khí tức rét lạnh tập trung chặt chẽ vào thân thể hắn, một cỗ sát ý đáng sợ như có như không lóe lên, dường như sẽ có người ra tay đánh ch.ết hắn bất cứ lúc nào.
- Lâm Phong!
Một tiếng quát lớn từ trong hư không truyền đến, chấn động màng tai tất cả mọi người. Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn kỹ đám người trên không.
- Lâm Phong, ngươi đại nghịch bất đạo, tàn sát đồng môn Thiên Xu Phong.
Mặc dù trở lại Thiên Trì, lại vẫn làm xằng làm bậy, đánh đệ tử Thiên Xu Phong ta trọng thương, còn phế đi một thân tu vi của đồng môn thủ túc, ngươi biết tội chưa? Tiếng gầm cuồn cuộn đánh vào tai Lâm Phong, ẩn chứa một cỗ uy áp thần hồn đáng sợ, chấn động dường như muốn hắn phủ phục trên mặt đất, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
- Biết tội? Thiên Xu Phong các ngươi năm lần bảy lượt gây sự với ta, muốn tính mạng của ta, ám sát ta, đê tiện vô sỉ.
Dựa theo ý của ngươi, đệ tử Thiên Xu Phong ngươi tự cao tự đại, liên tiếp muốn giết ta, có phải ta nên để hắn nhục nhã, để hắn đến đánh ch.ết mới đúng phải không? Lâm Phong cười lạnh đáp lại.
- Lớn mật!
Cường giả trong hư không lại lần nữa gầm lên, chấn động khiến cả người Lâm Phong run lên. Một bàn tay to vươn ra, lập tức một đại thủ ấn chộp tới Lâm Phong, muốn trực tiếp bắt Lâm Phong vào trong lòng bàn tay. Lâm Phong thi triển Tiêu Dao bộ pháp, thân thể hắn trong nháy mắt biến đã mất.
- Ầm ầm!
Một tiếng nổ ầm vang truyền ra, chưởng ấn áp bách từ trên không đánh lên mặt đất, mặt đất liền xuất hiện một cái hố cực lớn, sâu vô cùng.
- Ngươi chỉ là một tên Huyền Vũ cảnh mà lại dám chống đối với ta, không biết sống ch.ết.
Hiện tại chỉ cần theo ta đi tới Thiên Xu Phong một chuyến, nếu ngươi thành tâm nhận tội, có lẽ chúng ta sẽ tha cho ngươi một đường sống. Cường giả Thiên Vũ đó lên tiếng lần nữa.
- Nếu Thiên Trì đều là hạng người mặt dày như ngươi, ta nghĩ Thiên Trì đã tới lúc tận thế rồi.
- Mặc kệ ngươi khua môi múa mép, kết cục vẫn sẽ không thay đổi.
Cường giả Thiên Vũ đạp xuống mặt đất. Tóc dài và trường bào trên người Lâm Phong tung bay trong cuồng phong. Chỉ thấy bàn tay đối phương lại vươn ra, chụp giết tới Lâm Phong, không cho hắn tiếp tục nói nữa.
- Ngươi nói đi là đi sao? Khí tức hỏa diễm đáng sợ lượn lờ bùng lên.
Ngọn lửa này tràn ngập lực lượng hủy diệt vô cùng vô tận, dường như không có bất kỳ sự vật nào có thể chống cự, tất cả đều phải bị luyện hóa.
- Ầm!
Chưởng ấn đáng sợ rơi vào hỏa diễm, trong nháy mắt bao phủ lấy hỏa diễm khiến nó phải biến đổi đi. Nhưng mà hỏa diễm có thể luyện hóa tất cả kia vẫn tồn tại, không có biến mất.
- Luyện!
Lâm Phong giận quát một tiếng, ngọn lửa đáng sợ không tắt nháy mắt lại lần nữa tăng vọt lên, đánh về phía cường giả Thiên Vũ trong hư không. Hỏa diễm niết bàn kh.ủng bố đến cực điểm hóa thành ngọn lửa hừng hực, vô biên vô hạn.
- Hử? Cường giả Thiên Vũ sửng sốt, ống tay áo vung lên một cơn lốc, thân thể y lập tức biến mất.
- Vậy mà lại dám phản kháng.
Lâm Phong nhìn chằm chằm thanh âm trên không, chỉ thấy cường giả Thiên Vũ đó đã nổi giận, cả người mang theo quang hoa màu xanh rực rỡ vô cùng, muốn ấn xuống Lâm Phong.
- Dừng tay đi.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm mờ ảo từ rất xa truyền đến, không biết xuất phát từ nơi nào. Tuy nhiên Lâm Phong lại biết thanh âm này là của Tuyết Tôn giả, người cuối cùng không thể chịu đựng được, phải lên tiếng rồi.
- Thiên Xu Phong không coi ai ra gì như thế, ở chủ điện Thiên Tuyền ta giương oai mấy lần, các ngươi coi lão nhân ta thành không khí rồi hay sao.
Thanh âm mơ hồ dường như từ nơi rất xa truyền đến, lộ ra vài phần tức giận.
- Tôn giả!
Tất cả kinh ngạc, Tôn giả muốn xuất hiện, xem ra chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản. Người Thiên Xu Phong ra quân ồ ạt như vậy, chắc chắn sẽ không cứ thế mà bỏ qua.
- Tôn giả, do Lâm Phong đại nghịch bất đạo trước.
Ta tới đây thay Thiên Trì thanh lý môn hộ, mong rằng tiền bối không trách tội.
- Thanh lý môn hộ khi nào thì đến lượt ngươi làm thay hả? Ai muốn hạch tội Lâm Phong thì trực tiếp đối thoại cùng ta, làm gì trốn trốn tránh tránh để người ta phỉ nhổ.
Thanh âm Tôn giả lại lần nữa truyền ra. Lời này rõ ràng không phải nói với Lâm Phong, cũng không phải nói với cường giả Thiên Vũ đó, mà là nói với người nào đó đang nấp trong hư không. Tiếng nói cuồn cuộn hạ xuống, chỉ thấy giữa những bông tuyết có một bóng người chậm rãi phiêu đãng hạ xuống. Khí tức trên thân người này so với cường đại hơn tên Thiên Vũ kia rất nhiều lần, lợi hại không cách nào đo lường được.
- Còn có ai nữa, nếu đã tới rồi thì cùng đi ra đây đi.
Tuyết Tôn giả lại lên tiếng lần nữa. Ngay sau đó, vô số bóng người từ trên trời giáng xuống. Bọn họ đều đã sớm lường đến tình cảnh lúc này!