Nhưng Lâm Phong không thừa nhận cũng không được, đứng tại góc độ của Thiên Trì mà nói, ép hắn giao ra bảo vật là lựa chọn tốt nhất, nếu đổi lại tông môn khác, e rằng đã trực tiếp yêu cầu, thậm chí mạnh mẽ cướp đi. Trong hư không, lão giả ẩn trong tinh quang trầm mặc, sau đó gật đầu. Thiên Xu Tử muốn dùng ý chí Thiên Trì tới quyết định, lão thân là lãnh tụ Thiên Trì, đương nhiên không thể chuyên quyền độc đoán, cần tuân thủ ý chí Thiên Trì, để thất phong cùng nhau quyết định.
- Thiên Xu Tử, ngươi muốn dùng ý chí Thiên Trì tới quyết định, ta đồng ý, nhưng trước đó ngươi phải nói lời xin lỗi!
Lão nhân trong tinh quang nói. Thiên Xu Tử khẽ gật đầu, không chút để ý. Lão tiến lên một bước, khẽ khom người vái ba vị Tôn giả Thiên Tuyền Phong:
- Ba vị sư đệ, Thiên Xu Phong ta gây nên chuyện này, thật sự có sai lầm, ta xin lỗi các vị.
Còn có Lâm Phong, vốn Thiên Trì không nên đoạt đi bảo vật của ngươi, nhưng vì Thiên Trì, ta phải dùng ý chí Thiên Trì tới quyết định chuyện này, hy vọng ngươi hiểu được.
- Hừ, nếu ngươi thật sự vì Thiên Trì mà tới đây, vậy đã không tạo thành tình huống bây giờ mới dùng ý chí Thiên Trì tới quyết định!
Hỏa Diễm Tôn giả châm chọc, đầu tiên là cho đệ tử Thiên Xu Phong tới muốn mang Lâm Phong đi, ba người bọn họ ra mặt ngăn cản thì mới dùng tới ý chí Thiên Trì, bụng dạ khó lường.
- Vô luận sư đệ nghĩ thế nào, những thứ ta làm đều vì Thiên Trì.
Thiên Xu Tử bình tĩnh đáp lại, lão không chút để ý đối với lời của Hỏa Diễm Tôn giả. Sau đó lão nhìn lên hư không:
- Mời sư huynh định đoạt đi!
Lão nhân khẽ gật đầu:
- Được lắm, Thiên Trì Thất Phong, lựa chọn của các ngươi đại biểu cho ý chí của Thiên Trì, hiện tại các ngươi quyết định đi!
Dứt lời, lão nhân phất tay, trong hư liền xuất hiện bảy ngôi sao, bảy ngôi sao này mang theo quang hoa màu trắng chói mắt, theo phương vị bắc đẩu mà xếp lại, chia ra đại biểu cho thất phong của Thiên Trì.
- Nếu các ngươi cho rằng Lâm Phong phải giao ra bảo vật thì để ánh sáng trên ngôi sao như cũ, nếu không đồng ý vậy hãy làm ngôi sao huyễn diệt đi!
Lão nhân chậm rãi nói. Lời của lão vừa dứt, một chùm sáng lập tức vọt lên, trong nháy mắt, một ngôi sao tắt ngấm. Ngôi sao này đại biểu cho Thiên Tuyền Phong, đại biểu ý chí của Thiên Tuyền Phong đương nhiên là không đồng ý. Thiên Xu Tử phất tay, ngôi sao đại biểu cho Thiên Khu Phong không những không bị huyễn diệt mà còn sáng hơn. Ý chí của Thiên Xu Phong đương nhiên muốn Lâm Phong giao bảo vật ra. Tuyết Tôn giả híp mắt, lộ ra vẻ kiên quyết. Tuyết Tôn giả vọt lên hư không, vung tay lên, một luồng lực lượng tịch diệt đáng sợ tràn ngập mà ra, trong khoảnh khắc, ngoài Thiên Xu Phong, sáu ngôi sao khác đều bị huyễn diệt, mất đi ánh sáng.
- Ồ.
Mọi người kinh ngạc, nhìn lên người Tuyết Tôn giả.
- Người làm vậy là có ý gì? Thiên Xu Tử thấy một màn này, sắc mặt nhất thời trầm xuống: - Ngươi đang làm trái với ý chí của Thiên trì!
- Ta chỉ không muốn làm cho Thiên Trì gây ra sai lầm quá lớn, để lại mói hận thiên cổ!
Tuyết Tôn giả lạnh lùng đáp trả, sau đó lão đưa mắt nhìn lên hư không:
- Sư huynh, sư đệ có mấy vấn đề, mời sư huynh định đoạt!
- Ngươi hỏi đi!
Lão nhân gật đầu.
- Nếu Lâm Phong và Vũ Thiên Cơ đổi vị trí cho nhau, sư huynh cùng với các phong khác sẽ có lựa chọn thế nào? - Ta nhìn Thiên Cơ trưởng thành, thiên phú tuyệt luân, hơn nữa tâm tính của hắn, ta hiểu hơn bất luận kẻ nào, mọi việc hắn làm đều vì Thiên Trì, ngày sau tất trở thành lương đống của Thiên Trì ta.
Thiên Cơ là một trong những người được lựa chọn trở thành Lãnh tụ Thiên Cơ Phong. Ta nói vậy, sư đệ hiểu chứ!
- Cảm ơn sư huynh nói rõ, nếu Vũ Thiên Cơ đổi vị trí với Lâm Phong, chắc chắn Thiên Xu Tử không dám qua Thiên Cơ Phong đòi người, không dám dùng ý chí Thiên Trì tới quyết định.
Sỡ dĩ lão dám làm như thế đối với Lâm Phong, không phải vì Thiên Trì như lời lão nói, chỉ là tư tâm mà thôi! Giờ phút này, Tuyết Tôn giả không còn cố kỵ gì nữa rồi, không còn chừa cho Thiên Xu Tử chút mặt mũi nào.
- Ngươi vũ nhục ta!
Thiên Xu Tử gào lên.
- Đúng sai cong thẳng, người nào không rõ, vậy ngươi nói rõ ngay trước mặt mọi người cho ta nghe thử, nếu Lâm Phong thay đổi vị trí với Vũ Thiên Cơ, ngươi dám làm vậy không? Tuyết Tôn giả nheo mắt nhìn Thiên Xu Tử, khí lạnh tràn ngập không gian.
- Lâm Phong sao có thể đánh đồng với Vũ Thiên Cơ được!
Thiên Xu Tử trầm mặt, lão không dám không để chút mặt mũi cho lãnh tụ Thiên Trì. Vũ Thiên Cơ là người thừa kế vị trí lãnh tụ Thiên Trì, tương lai có thể nắm giữ Thiên Trì trong tay!
- Những lời này không thể nghi ngờ đã lộ rõ dã tâm của ngươi.
Ngươi nói Lâm Phong không thể sánh với Vũ Thiên Cơ, đã nói rõ hai điều. Thứ nhất, Lâm Phong là người Thiên Tuyền Phong, mà Vũ Thiên Cơ là người Thiên Cơ Phong, cho nên ngươi không dám. Thứ hai, sau lưng Lâm Phong là ba lão đầu chúng ta, ngươi không để ý, mà Vũ Thiên Cơ là người thừa kế của sư huynh, cho nên ngươi không dám. Bởi vậy, ngươi làm việc còn nhìn người mà không phải vì đại nghĩa như lời ngươi từng nói. Nếu ngươi thật sự vì Thiên Trì, dù Lâm Phong đổi vị trí của Vũ Thiên Cơ, ngươi vẫn có thể làm ra quyết định như vậy, đó mới thực sự vì Thiên Trì. Lời của Tuyết Tôn giả làm cho Thiên Xu Tử á khẩu, không trả lời được. Điều này không thể nghi ngờ đã đâm trúng điểm yếu của lão. Lão đối đãi với Vũ Thiên Cơ khác với Lâm Phong, không thể nghi ngờ là đang nhìn người mà xử thế, tất nhiên không phải vì Thiên Trì. Thiên Xu Tử còn muốn mở miệng nhưng Tuyết Tôn giả đã trực tiếp cắt lời:
- Ngươi không cần nói, Thiên Xu Tử, ngươi thân là lãnh tụ Thiên Xu Phong, lại để môn hạ đệ tử ngộ nhập lạc lối, đã không có lòng vì Thiên Trì.
Ngươi không xứng trở thành lãnh tụ nhất mạch Thiên Xu Phong! Tuyết Tôn giả vừa dứt lời, đưa mắt nhìn lên hư không, chậm rãi nói:
- Sư huynh, Thiên Trì ta luôn giữ vững ý chí của mình, tất cả mọi thứ đều vì sự cường đại của Thiên Trì.
Mà Thiên Trì muốn xông phá xiềng xích, không ngừng trở nên cường đại, dựa vào thế hệ chúng ta vốn không được, chỉ có hậu bối mạnh mẽ thì Thiên Trì mới có thể mạnh lên. Đây là tín niệm nhất quán của Thiên Trì ta, chỉ có như thế, Thiên Trì mới có phồn vinh hôm nay!
- Sư huynh, thứ cho ta cả gan nói một câu, dù chúng ta chiếm được trọng bảo, có thể tạm thời hùng bá một phương, nhưng thiên phú bản thân chúng ta có hạn chế, cuối cùng vẫn chẳng có gì.
Sau trăm năm, ngàn năm, ai có thể đảm bảo bảo vật không mất đi, ai có thể đảm bảo Thiên Trì mãi phồn vinh không suy yếu, nhưng hậu bối lại khác, bọn họ có thiên phú, có tiềm lực vô cùng. Từ xưa tới này, vô luận nhân vật thiên kiêu cỡ nào, ngoài thiên tư ngút trời thì đều phải có khí vận nghịch thiên. Thiên Trì ta có được nhân vật thiên kiêu, sao lại muốn cắt đứt phần khí vận này, đẩy thiên kiêu thành đối địch của Thiên Trì. Điều này là vì Thiên Trì sao? Đó là chôn vùi Thiên Trì vào cảnh vạn kiếp bất phục, là điềm báo cho sự suy bại. Ngược lại, chúng ta phải chống đỡ, giúp cho hậu bối có được không gian phát triển, ngày sau, khi bọn họ trưởng thành mới có thể mang Thiên Trì bước lên trời cao bao la, đỉnh thiên lập địa, bọn họ không ngã, vinh quang của Thiên Trì sẽ mãi còn! Lời Tuyết Tôn giả tràn ngập nghiêm nghị dõng dạc, chấn động trong tai mọi người, như có một luồng nhiệt huyết lưu động, nhất là đám thanh niên hậu bối đều cảm thấy trong ngực như có hỏa diễm thiêu đốt.
- Hôm nay, Thiên Trì hạ thủ với Lâm Phong, vậy thì đúng là bất hạnh của Thiên Trì, đánh nát ý chí giữ vững vô số năm qua của Thiên Trì, phá diệt hi vọng của Thiên Trì, làm cho đệ tử hậu bối thất vọng đau khổ.
Lực ngưng tụ của Thiên Trì càng ngày càng yếu, đến cuối cùng, bọn họ cũng sẽ trở thành như Thiên Xu Phong, trở thành tiểu nhân bị lợi ích che mắt, vì lợi của bản thân nhưng lại dùng cờ hiệu của Thiên Trì. Từng chữ từng chữ đâm vào trong lòng Thiên Xu Tử làm cho sắc mặt lão càng ngày càng khó coi. Mà Tuyết Tôn giả lại không có ý tứ dừng lại, tiếp tục nói:
- Ta đánh tan toàn bộ ngôi sao, là không muốn Lâm Phong thấy kết quả, cũng không muốn đệ tử hậu bối nhìn thấy kết quả đó.
Ta hy vọng, trong lòng bọn họ, sáu ngôi sao kia vẫn mang ý chí Thiên Trì, ta cũng sẽ dạy cho đệ tử Thiên Tuyền Phong, để bọn họ ghi nhớ tín niệm của Thiên Trì, giữ vững ý chí của Thiên Trì.
- Đủ rồi!
Thiên Xu Tử quát lên:
- Ngươi đang khua môi nói mình cao quý, làm cho người ta quên mất ngươi vừa cắt đứt ý chí Thiên trì sao? - Ta cắt đứt ý chí Thiên Trì, bây giờ ta sẽ cho mọi người một cái công đạo.
Tuyết Tôn giả vừa dứt lời, quang mang chớp lóe, trong tay lão xuất hiện một tinh thần thạch, vô cùng chói mắt, đây chính là vẫn thạch tinh thần trên trời. Khi Tuyết Tôn giả lấy ra viên tinh thần thạch này, hai mắt Thiên Xu Tử co rút lại, những Tôn giả các phong khác khác cũng vậy, ngay cả mà lão nhân trên hư không luôn bình tĩnh cũng lộ ra chút kinh dị. Kiếm Tôn giả cùng Hỏa Tôn giả cũng thế, nhưng ngay sau đó, hai người hiểu được ý tứ của Tuyết Tôn giả, thầm lắc đầu.
- Xem ra người điên trên Thiên Tuyền Phong không chỉ có một mình ngươi!
Hỏa Tôn giả cười nhẹ với Kiếm Tôn giả, vị sư huynh kia của lão sắp điên cuồng rồi.