- - Ngược lại, tinh thần Lâm Phong vô cùng sảng khoái, nhất là khi nhìn mặt đám người Tiêu Dao môn đen sì, hắn càng thấy sung sướng khi người gặp họa.
- Đêm qua, hỏa quang thông thiên ở Vô Ưu sơn thật sáng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lâm Phong thản nhiên hỏi, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt muốn giết người.
Tiêu Dao môn chủ nhìn Lâm Phong, lạnh lùng nói:
- Trận hỏa hoạn đó do ngươi tạo ra? - Nếu ta phóng hỏa mà Tiêu Dao môn không bắt được ta, có thể nói Tiêu Dao môn nuôi một đám phế vật.
Lâm Phong châm chọc nói, trận hỏa hoạn đó quả thật do hắn tạo ra.
- Hừ!
Tiêu Dao môn chủ hừ lạnh một tiếng, truyền âm nói:
- Đừng tưởng y có thể bảo vệ ngươi, ta không tin y có vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.
Đắc tội Tiêu Dao môn, ngươi đã là người ch.ết. Thần sắc Lâm Phong trì trệ, không ngờ đối phương lại dùng thần niệm truyền âm cho hắn.
- Tiêu Dao môn chủ có chuyện cứ nói thẳng với mọi người, thực lực ta yếu không dám phản bác, cần gì phải dùng thần niệm truyền âm uy hϊế͙p͙ ta.
Lâm Phong cao giọng nói, khiến mọi người nghe rõ, ánh mắt đồng loạt nhìn Tiêu Dao môn chủ, người vậy mà lại dùng thần niệm truyền âm uy hϊế͙p͙ Lâm Phong. Xem ra oán niệm của Tiêu Dao môn chủ với Lâm Phong rất sâu.
- Hừ, Tiêu Dao môn chủ thật uy phong.
Tuyết Tôn giả lạnh như băng hừ một tiếng, thanh âm lộ rõ vẻ châm chọc. Cảm nhận ánh mắt khác thường của mọi người, Tiêu Dao môn chủ lạnh như băng nhìn Lâm Phong, hận không thể lập tức đánh ch.ết tiểu tử vô sỉ này. Nhưng nhìn thân ảnh thanh niên ngạo nghễ khoanh chân ngồi trên đám mây, gã cảm thấy da đầu run lên. Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm tự nhiên can thiệp vào chuyện Càn Vực, gã từ Vu Tiểu biết người này có thanh danh cực lớn, một nhân vật vô cùng lợi hại nhưng lại không có bất kỳ cái gì liên quan gì tới Càn Vực.
- Lão cẩu, ngươi có cam đảm thì trực tiếp giết ta, không có can đảm thì đừng nói, thối lắm.
Lâm Phong dùng thần niệm truyền âm lại Tiêu Dao môn chủ, khiến thần sắc hắn vừa mới khôi phục lại trở nên khó coi. Thân phận của gã và Lâm Phong hoàn toàn khác nhau. Gã là Tiêu Dao môn chủ, nhân vật lãnh tụ, một phương cự đầu của Càn Vực. Còn Lâm Phong không có thân phận gì, Lâm Phong có thể nói gã dùng thần niệm uy hϊế͙p͙, chẳng lẽ gã cũng nói chuyện Lâm Phong truyền âm nhục mạ gã hay sao? Tiêu Dao môn chủ chỉ có thể nuốt cơn tức này vào bụng. Lúc này, những đại nhân vật của Càn Vực đều lên đài cao, Long chủ, Cung chủ Diệt Tình và Hoàng tử Đoan Mộc dẫn đầu, nhìn mọi người, Long chủ đứng mở miệng.
- Ba người chúng ta thương lượng, quyết định lần tuyển chọn lãnh tụ Vạn Tông đại hội này, lấy thực lực tổng hợp để xét, lãnh tụ không phải một người mà một thế lực, thế lực nào trong chúng ta mạnh nhất sẽ làm lãnh tụ, các thế lực khác sẽ phụ trợ, phương pháp này công bằng nhất.
- Quả nhiên.
Trong lòng Lâm Phong cười lạnh, bọn họ định ra quy tắc, quả nhiên thiên vị hướng về mình, xét về chỉnh thể, thế lực cường đại nhất đều đứng trên đài cao, toàn bộ Vạn Tông đại hội vẫn nằm trong sự khống chế của họ. Trong lòng mọi người biết rõ điều này. Tuy nhiên, những người này vẫn định ra quy củ như vậy, bọn họ cũng không thể phản bác. Hơn nữa, xét tổng hợp thực lực một phương thế lực cũng có lý do của nó.
- Nếu một phương thế lực chỉ có một hoặc hai người, một hoặc hai người này phải đối kháng với toàn bộ tông môn sao? Lâm Phong hô lên.
- Không phải.
Long chủ lắc đầu nói:
- Ai muốn tham gia tuyển chọn vị trí lãnh tụ đều có thể lên trên đài cao, nếu một phương thế lực có thể điều động năm người đi lên, nếu không đủ năm người thì toàn bộ đi lên, cuối cùng dựa vào thực lực để nói chuyện.
Dùng thực lực năm người đại biểu thực lực một tông môn, năm người được chọn có lẽ sẽ là năm người lợi hại nhất.
- Một phương thế lực làm lãnh tụ, có mấy thế lực hỗ trợ? Có người hỏi.
- Năm, do năm cỗ thế lực hỗ trợ.
Long chủ đáp. Tiêu Dao môn, Đông Hải Long cung, Ngọc Thiên Hoàng tộc, Thần Cung, Cửu Tiêu Kiếm môn, Phong Đô Ma tông, sáu cỗ thế lực này chọn ra một cỗ thế lực làm lãnh tụ, năm cỗ thế lực còn lại hỗ trợ, nghĩ thật chu đáo.
- Tốt lắm, hiện tại muốn trở thành lãnh tụ hoặc thế lực tông môn hỗ trợ, có thể chọn ra năm người đi lên, hoặc chiến đấu hoặc do chư vị tuyển chọn!
Long chủ lại lần nữa lên tiếng, rất nhanh, từng thân ảnh lóe lên đài cao. Mọi người đoán không sai, có sáu cỗ thế lực, Tiêu Dao môn, Đông Hải Long cung, Ngọc Thiên Hoàng tộc, Thần Cung, Cửu Tiêu Kiếm môn, Phong Đô Ma tông. Bọn họ cùng với Thiên Trì đều là thế lực cấp bá chủ ở Càn Vực, những người khác muốn tranh cũng không có khả năng. Hơn nữa, bốn người trên đài cao đều rất lợi hại, còn một người khác, đứng trên hư không, ngạo nghễ nhìn quần hùng.
- Còn thế lực nào muốn trở thành lãnh tụ không? Long chủ hỏi mọi người.
- Dường như có bốn người chưa đi lên, đứng trên không, ai biết có biến hóa gì không? Lâm Phong chỉ lên đài cao, khiến ánh mắt đám người Long chủ ngưng tụ, lạnh lùng nhìn hắn, tuy nhiên bọn họ đều đi lên đài.
- Viêm Đế, chuẩn bị động thủ!
Lâm Phong truyền âm nói với Cùng Kỳ, Cùng Kỳ gầm nhẹ một tiếng, ra vẻ hiểu, thân thể của nó lặng lẽ biến mất, không khiến người chú ý. Nhìn mọi người trên đài cao, ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng, thầm nghĩ trong lòng, lần này phải chơi ch.ết các ngươi.
- Tông môn thế lực muốn trở thành lãnh tụ Vạn Tông đại hội, xin mời lên đài cao, ta cho các vị thời gian một nén nhang để suy nghĩ.
Long chủ tiếp tục nói, không ai đi lên, sao có thể tranh đoạt với các thế lực cự phách, đi lên cũng chỉ tự rước lấy nhục vào mình thôi. Rất nhiều người xì xào bàn tán. Xem ra lần Vạn Tông đại hội này, vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của các thế lực cự phách. Tuy nhiên cũng không sao, bọn họ vốn không mơ ước vị trí lãnh tụ, chỉ muốn tới Thiên Trì thử vận may. Nghe nói Thiên Trì chiếm được bảo vật lợi hại trong Bí Cảnh, Lâm Phong có khả năng chiếm được bảo vật Hoàng giả, mặc dù bọn họ không có phần nhưng có thể đi cướp Thiên Trì một phen. Đây là tâm lý của phần lớn người ở đây, nếu Thiên Trì bị diệt, sao không tới kiếm tiện nghi, nhưng bọn họ lại không biết, Lâm Phong đang ở giữa bọn họ.
- Thầy trò hai người các ngươi không phải muốn tranh đoạt vị trí lãnh tụ sao, sao lại không đi lên.
Ánh mắt Tiêu Dao môn chủ nhìn Lâm Phong và Tuyết Tôn giả, cười lạnh nói.
- Hai chiến hai, cùng cảnh giới, dám chiến không? Lâm Phong hỏi Tiêu Dao môn chủ.
- Hừ!
Tiêu Dao môn chủ hừ lạnh, không trả lời.
- Không dám thì đứng đánh rắm, năm người muốn ức hϊế͙p͙ hai người, lão cẩu ngươi quả nhiên không biết liêm sỉ.
Lâm Phong vũ nhục, Tiêu Dao môn chủ cắn răng, hận không thể giết ch.ết Lâm Phong ngay tức khắc.
- Không có giáo dưỡng gì cả.
Tiêu Dao môn chủ lạnh lùng mắng, không nói thêm nữa, không gian rộng lớn dần yên tĩnh trở lại, mọi người chờ thời gian một nén nhang qua đi.
- Hử? Đúng lúc này, Vu Tiểu trong hư không nhíu mày, ánh mắt nhìn lên đài cao, dường như cảm nhận được gì đó.
- Hử? - Dường như không thích hợp!
Những nhân vật cự phách cũng cảm nhận được có gì không đúng dưới chân.
- Mau lùi lại!
Vu Tiểu quát một tiếng, trong khoảng khắc, khí tức tịch diệt phóng ra, quang hoa chói mắt từ dưới mặt đất phóng lên xé rách đài cao thành phấn vụn, ánh sáng tịch diệt như muốn hủy diệt mọi thứ.
- Aaa.
....
- A, a, a.
.... Từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, quang hoa tịch diệt mang theo áo nghĩa sát phạt hủy diệt, vô cùng cường đại, ngay cả Tôn giả cũng bị xé tan, trong nháy mắt đã giết ch.ết vài người. Người gần đài cao điên cuồng lui về phía sau, có người né tránh không kịp, trực tiếp tử vong. Thân pháp Tiêu Dao môn chủ vô cùng tiêu dao, Tiêu Dao bộ pháp được thi triển đến mức tận cùng, thân thể bay lên không, cả người phóng thích khí tức đáng sợ, lực lượng vô tận điên cuồng phóng ra, không hề giữ lại. Tiếng vang xuy xuy truyền ra, cắt phá da thịt gã, trên người gã lưu vài vết máu, còn những nhân vật cự phách khác, nghe Vu Tiểu nhắc cũng kịp phản ứng, thân thể phóng lên cao, phóng xuất lực lượng đáng sợ chống lại khí tức hủy diệt, nhưng vẫn bị áo nghĩa sát phạt gây thương tích, những người khác không may mắn như thế, sáu thế lực lớn, ba mươi người, đã ch.ết mười mấy người, những người còn lại đều bị thương!
- Khốn khiếp!
Lâm Phong hòa vào dòng người hỗn loạn, nhưng vẫn chú ý tới tình huống bên kia. Vu Tiểu phát hiện nhắc nhở mọi người, nếu không bọn chúng càng thê thảm, sáu tông chủ đều chạy thoát, không giết được ai cả, Lâm Phong thầm nhủ đáng tiếc!